DBSKVN - Always Keep The Faith
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
♫ Music

[Vietsub+Kara][Perf] 110109 SBS Inkigayo Maximum - TVXQ
[Vietsub+Kara][MV] Why (Keep Your Head Down)
[Vietsub+Kara] 20101231 KBS Drama Awards - JYJ - Found You
Mỗi ngày một click để rum lên hạng nhé Khách viếng thăm

DBSK TVXQ
Tuyển Staff toàn Forum

Share | 
 

 [Short Fic - G] Đại thành tiểu ái

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Short Fic - G] Đại thành tiểu ái 0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Short Fic - G] Đại thành tiểu ái _
Bài gửi  [Short Fic - G] Đại thành tiểu ái Empty28.12.10 13:04#1

Credit: Rurouni
Fic post đã được sự đồng ý của tác giả.



Đại thành tiểu ái

Author : Rurouni

Pairing : YunJae
Genres : SA, romance. Mà nếu “nhảm nhí” cũng là 1 thể loại thì mình sẽ để nó vô luôn a~ [Short Fic - G] Đại thành tiểu ái 814535
Disclaimers : Chỉ có thể ngồi ngắm và há mỏ ước, không hơn.
Rating : G

Summary : Thành phố lớn, tình yêu nhỏ. Thật dịu dàng.

OST : [You must be registered and logged in to see this link.]

~*~

4.00 AM

Bến tàu điện Seoul hoa lệ.

Nơi đây từ khi mới xây dựng đã mặc nhiên trở thành chỗ trú chân về đêm cho những kẻ hoặc bị đuổi khỏi nhà, hoặc bỏ nhà ra đi, hoặc không có nhà để mà bỏ, nôm na là những kẻ lang thang. Ở mỗi ghế chờ đều có một cái xác, hoặc nửa-xác đang nằm ngồi la liệt vô vùng mất mỹ quan thành phố. Một số người co quắp ôm lấy mình cố vỗ giấc ngủ, số khác thì ngấu nghiến ít thức ăn vụn có được. Một vài trẻ vị thành niên bỏ nhà đi thì thẫn thờ ngồi ôm hành lý. Trong đó có cậu.

Chỉ mới ngày hôm qua thôi, Kim Jaejoong đã nghĩ rằng, cuộc đời của mình thật quá sức thoải mái dễ chịu. Con người ta, càng nhiều tham vọng thì càng lắm oan trái, đó là lẽ đời. Thế nên, cứ đơn giản mà sống không phải là tốt hơn sao. An an nhiên nhiên qua hết 17 năm vui vẻ, sáng cắp sách đến trường học thì ít chơi thì nhiều, về nhà lại được mẹ và các chị thương yêu chăm sóc. Cứ phẳng lặng thế thôi. Tuy kinh tế gia đình có phần khó khăn, lại đông con, cậu là con trai duy nhất trong nhà có 9 người con, chẳng nên đòi hỏi.

Thế nhưng, cái gì tốt đẹp đều khó bền.

Mẹ đẻ cậu đến tìm vào một ngày giá tháng 12. Ngọn đèn khuya trong bếp soi bóng bố mẹ nuôi. Để quyết định thay cả ba người, cậu gom gọn tủ quần áo, con lợn đất và lá bùa hộ mệnh đầu năm mà mẹ nuôi đã xin, một mình lên Seoul.

Trong lúc vẫn đang mải mê ngồi nhìn tuyết rơi và nghĩ đến chỗ ngủ ấm áp, một cái ba lô nặng trịch màu xanh rêu được vứt phịch ngay bên cạnh chỗ cậu ngồi. Kế đó là tiếng nói khàn khàn của một thằng con trai đang vỡ giọng.

“Này. Đây là chỗ của tôi.”

Ngước lên nhìn. Một cặp mắt bé tí nhưng sáng long lanh đang chăm chăm nhìn cậu, cái mặt bánh bao làm tăng cơn đói. Thằng nhóc có vẻ trạc tuổi cậu, đang phồng má đứng chống nạnh làm bộ ngầu để chiếm lãnh địa.

Gì chứ. Jaejoong thở phì ra bằng mũi.

“Đi chỗ khác.”

Bên kia có vẻ cũng không vừa, đặt mông ngồi lên cái balô mà hắn vừa ném xuống, lên giọng kẻ cả.

“Bảo này bạn trẻ, phải biết điều một tí nhé, đêm nào tôi cũng ngủ ở đây. Mà tôi khuyên thật nhá, con gái đừng có bỏ nhà đi, ra chỗ này ngủ không hay ho gì đâu...”

Rồi lắc lắc đầu đầy vẻ thông cảm, tên đó xốc nách cậu hẩy ra nhẹ như không, phủi quần ngồi xuống ghế...

Gì chứ???

Máu cậu dồn lên não còn nhanh hơn thủy triều đêm trăng tròn, phừng phừng bốc hỏa khiến tuyết xung quanh chảy tan thành nước.

Con gái???

Con gái???


CON GÁI???

Cái mặt hình bánh bao con ếch này, đã không nhìn rõ thì để ta banh mắt ngươi ra!!!

&^@#$)*&%!*&#(^&)#^#$%***#%$&$&@

..........

.......

.....

...

.

~*~

Jung Yunho vốn là một thiếu niên cực kỳ ngoan ngoãn chăm chỉ. Ngoại trừ một vài thành tích do sự đần đụt bẩm sinh gây ra, thì kể như cuộc đời không có gì đáng nói đến. Năm đất nước khủng hoảng kinh tế, gia đình cậu trở nên sa sút. Cha mẹ không thể lo hết được cho 2 đứa con, nên định cho cậu đi học tiếp còn em gái nghỉ ở nhà. Thương em, nên cậu quyết rời nhà lên Seoul, vừa học lớp ban đêm vừa kiếm việc làm thêm ban ngày.

Chân ướt chân ráo từ quê lên thành phố, suốt một tuần đầu cậu ăn đòn thay cơm, số tiền ít ỏi mang theo sớm đã bị trấn lột gần hết. May sao trong lúc đang bầm dập nằm ở góc đường thì được người tốt đi qua nhặt về, cho ăn lại cho làm chân chạy bàn ở tiệm bánh. Số cậu có lẽ cũng chỉ hẻo đến thế thôi, khi người tốt ấy chẳng may qua đời, cũng vì tốt quá, cứu một đứa bé khỏi bị xe tông, cho nên mới oan mạng. Tiệm đóng cửa, Yunho lại ngày ngày đi xúc tuyết, đổ cát, lượm vỏ chai, tối tối thì ra bến tàu bến xe ngủ tạm.


Đã bảo cậu số đồng xu sứt, cấm có sai. Được vài đêm an lành giành được chỗ ngủ, bỗng đâu hôm nay lại lòi ra một kẻ vô cùng đáng ghét, đã chiếm chỗ lại không biết điều. Cậu vừa ngồi xuống chỗ, hẵng còn chưa kịp âu yếm cái bánh mì nóng trong người thì thấy ~ đầy một trời sao. Ối là muốn nổ đom đóm mắt. Tiếp theo thì cái lưng lạnh buốt luôn, cầm chắc là vừa bị một cú quật vai rồi. Không để cho cậu kịp oán thán, kẻ kia còn dí mặt sát vào cậu, gằn giọng.

“Nhìn rõ chưa, mắt hột dưa? Dám bảo cậu đây là con gái à?”

Á! Được lắm. Cướp địa bàn lại đánh người. Tưởng Jung Yunho này sợ à.

Này thì đánh này...

Này thì...

Này thì...

~ ~ ~

Bốn bề yên lặng như tờ. Kẻ vừa xem báo cũ vừa giật giật mắt coi đánh lộn. Người thì trưng cặp mắt ngái ngủ ơ hờ nhìn cảnh quen thuộc. Ở bến tàu điện này, có mấy khi là không có đánh nhau để tranh chỗ ngủ đâu. Toàn những kẻ vô gia cư không việc làm, vận động gân cốt chút cũng tốt mà.


Sau khi quần nhau thành một đống bèo nhèo, kẻ vô gia cư 1 uất ức nhìn kẻ vô gia cư 2, thì thấy tên này nước mắt ràn rụa.

Cứ ngỡ mình ra tay nặng quá, rõ ràng vừa đối đầu nhau, nhưng nhìn cái mặt trắng trẻo xinh xắn đang tủi thân khóc lóc, Yunho trong phút chốc quên phắt mất hai thằng vừa tẩn nhau nhiệt tình như nào, vội vàng dùng ống tay chùi mắt cho kẻ đó.

Còn Kim Jaejoong, bao nhiêu uất ức trong lòng không nói ra được, đánh nhau một trận bỗng thấy như được giải tỏa, mượn cơn đau thể xác khóc một trận cho đã. Lại thêm thằng ngốc bên cạnh hăng say lau mặt, càng tủi thân khóc tợn hơn.

Từ ghế đạp nhau xuống đất oánh lộn, rồi lại từ đất dìu nhau lên ghế. Kẻ vô gia cư 1 và kẻ vô gia cư 2, tựa đầu vào nhau ngủ ngon lành.


Trời to đất to, để lấp đầy khoảng trống lạnh lẽo và cô độc, ai cũng cần tìm một bàn tay.



.





Ừ. Có những thứ không phải cứ nảy sinh từ hoa và nến, từ lãng mạn và mộng mơ mới là đẹp đâu.

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Short Fic - G] Đại thành tiểu ái 0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Short Fic - G] Đại thành tiểu ái _
Bài gửi  [Short Fic - G] Đại thành tiểu ái Empty28.12.10 13:04#2

2

Rất nhiều năm sau này, khi nghĩ lại, Jaejoong vẫn phải bật cười khi nhớ đến gương mặt Yunho lúc ấy. Sau khi 2 thằng con trai lao vào choảng nhau kịch liệt, mà cái con người ngố đần ấy vẫn dùng tay lau nước mắt, lại chia nửa bánh mì cho cậu, thì quả là cho dù có giao cả tính mạng, cậu cũng tuyệt nhiên không hối tiếc.

Lấy tay chọt chọt má đứa trẻ đang an lành nằm trong nôi, Jaejoong thầm thì.

“Bánh bao nhỏ à. Lớn lên, nhất định phải thành người như Bánh bao appa nhé...”


.

Jung Yunho lúc này, tay cầm xẻng, tay cầm xô, vừa cật lực xúc tuyết vừa nghiêm túc suy nghĩ. Rốt cuộc là 17 năm làm người, đã có chỗ nào sai trái chứ. Chính là do trí não bẩm sinh không được nhanh nhạy hơn người, mà trước sau toàn chịu thiệt. Người ta bảo, thật thà là cha quỷ quái. Nhưng Yunho thấy, trước nay toàn bị đè đầu cưỡi cổ không hà. Nghĩ đến đêm qua, vừa bị chiếm chỗ, vừa bị đánh, thế mà chả hiểu sao lại vẫn vừa chia đôi bánh mì vừa sẻ nửa chỗ ngủ. Đần độn đến thế thì thôi. Sáng nay mở mắt ra đã thấy thằng ấy bỏ đi một nước. Báo đáp thế đấy. Có trách thì trách Yunho này quá thừa lòng thương người đi. Lá lành đùm lá rách à? Có mà 2 cái lá rách đùm nhau, nó thì không sao, còn mình thì te tua tơi tả.


“Này, bánh bao.”

“Cái gì hả?” Hậm hực quay đầu lại.

“Bánh bao.”

“Ê cái đồ vô ơn kia, muốn đánh nhau tiếp hả? Bảo ai là bánh bao đấy?”

“Này đồ mắt hí, hạ cái tầm nhìn xuống một tí thì mắt cũng có bé đi nữa đâu.”

Lia mắt xuống, trên tay thằng nhóc cầm là một cái bánh bao tròn trĩnh đáng yêu cất lời mời gọi, trái tim Yunho nảy lên một cái mãnh liệt.

Má ửng ửng hồng, Jaejoong ngập ngừng nói.

“Coi như trả ơn nửa cái bánh mì tối qua đấy.”

Yunho chớp chớp mắt.

“Gì hả?”

“Anh bạn. Không ngờ cậu cũng nghĩa khí quá đi chứ...”

Jaejoong hứ một tiếng, nhét cái bánh vào tay tên kia. Hai bàn tay miết qua nhau, bỗng nhiên ấm lòng.

Hai thằng nhóc xa tổ, chỉ một cái bánh mì và một cái bánh bao là có thể thành bạn đồng cam cộng khổ.

“Tên gì vậy?” Yunho hỏi khi vẫn đầy một mồm bánh.

“Kim Jaejoong.”

“Sao bỏ nhà đi?”

“Cậu vẫn chưa nói tên.”

“Àm...Jung Yunho. Sao bỏ nhà đi vậy?”

“...chuyện dài lắm...”

“Thì từ từ kể.”

Liếc xéo. Rốt cuộc tên này còn dây thần kinh tế nhị không thế.

“Nhà tôi có 9 chị em. Rất vui. Nhưng kinh tế khó khăn...”

“Ừm ừm.”

“Sau đó, mẹ đẻ tôi đến, lúc đó mới biết mình là con nuôi.”

“Ừm ừm.”

“Mẹ đẻ định đón tôi về. Bố nuôi thì muốn thuận theo, vì lúc này gia cảnh đang sa sút. Nhưng mẹ nuôi thì không nỡ. Và đừng có ừm ừm nữa đi.”

“...”

“Thay mặt ba người...”

“...cậu bỏ nhà đi?”

“Ngốc lắm à?”

“Là siêu siêu siêu ngu ngốc.”

“Câm mồm. Thế cái mặt bánh bao nhà cậu thì khôn lắm hả?” Quê độ dẫn đến giận dữ.

“Tôi khác chứ. Cũng do gia cảnh sa sút. Vì thương em mà mới lặn lội lên đây tự kiếm sống đó.” Vỗ vỗ ngực đầy tự mãn. “Nhưng dù là vì lí do gì, thì rời khỏi gia đình cũng thật là ngu ngốc...”

Gạt vội giọt nước vừa kịp lăn ra khỏi khóe mắt, Jaejoong ngước mắt lên nhìn bầu trời trắng xóa, hạ giọng hỏi Yunho.

“Từ bây giờ, cậu đi làm ở những đâu, dẫn tôi theo cùng với nhé.”

“Ừ.”

“Sao đồng ý nhanh vậy?”

“Chẳng phải hai người cùng làm thì công việc sẻ nửa, số tiền nhân đôi sao.”

Đồ ngu.

Nếu là người ngoài cuộc, hoặc ở trong hoàn cảnh khác, Jaejoong cậu sẽ chẳng ngại ngần mà hai tay dâng tặng câu này cho hắn đâu. Trên đời có ai là người tự nguyện dâng phần ăn của mình cho người khác? Bỗng nhiên một câu lạc bộ những dấu hỏi nhảy nhót trong đầu cậu, rằng những tháng vừa qua, hắn đã làm thế quái nào để vẫn còn giữ được cái mạng quèn ấy vậy???


Thế rồi, cứ sáng sáng, hai thằng dắt nhau đi, đứa xúc tuyết, đứa đổ cát. Trưa thì dắt nhau về tiệm mì chạy bàn, tiện thể được chủ tiệm nuôi ăn cho hai gói mì tôm “hảo hạng”, tối đến lại tha nhau về bến xe.

Nhưng cứ thế mãi không ổn, Jaejoong nghĩ, hay là từ bây giờ hai chúng ta ăn ít đi, gửi tiền về quê cậu một nửa, nửa còn lại thì tiết kiệm để đó, sau này ráng thuê được một phòng trọ nhỏ, được không? Yunho vừa húp mì soàn sọat vừa gật lấy gật để như tế sao. Jaejoong lại nói, sức học của cậu cũng khá tốt, hết mùa đông rồi không cần đi xúc tuyết nữa, hay đi làm gia sư đi, vừa nhẹ nhàng vừa lương cao hơn. Yunho mắt long lanh lóng lánh, ngưỡng mộ nhìn Jaejoong như nhìn thần mặt trời. Bó tay toàn tập với cái thằng ngốc này, tự nhiên cậu thấy mình cứ y như mẹ của hắn không bằng.


...

Thực ra, là giống cô vợ trẻ hơn đấy...

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Short Fic - G] Đại thành tiểu ái 0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Short Fic - G] Đại thành tiểu ái _
Bài gửi  [Short Fic - G] Đại thành tiểu ái Empty28.12.10 13:05#3

3


Yunjoong lên lớp 5, bắt đầu biết đỏ mặt khi nhìn lén cô bạn gái xinh xinh. Yunho nhìn con chỉ biết mỉm cười, nhớ lại tuổi thơ của mình ngày xưa mới thật vất vả, nắm tay “bà xã” tự hứa sẽ không bao giờ để con trai phải chịu bất kỳ một trở ngại gì trong đời.

Yunjoong lên lớp 6, bị bạn bè chọc ghẹo việc “không có mẹ”, dám lớn tiếng cãi lại “bà xã”. Yunho nhìn con muốn trào nước mắt. Tự nhủ với lòng, nhất định sẽ rèn giũa cho con qua mọi sự vất vả trên đời, kiên quyết không để con trai sống quá êm ấm sinh thói xấu.



~*~

Ngày đó, chật vật mãi sau năm tháng trời ăn đói mặc rét, hai thằng mới đủ tiền đặt cọc nửa năm tiền thuê nhà. Căn nhà bé xíu vỏn vẹn 15 mét vuông, chỉ đủ để đặt một cái giường đôi, 1 cái bếp nhỏ và mấy thùng xốp đựng quần áo. Thế nhưng so với những ngày tháng lang thang vỉa hè thì đúng là thiên đường. Từ nay mưa gió không còn phải run lập cập nữa rồi. Hai thằng quay sang ôm chầm lấy nhau nghẹn ngào.


Bữa đầu tiên mừng nhà mới, Jaejoong xung phong đi chợ. Chả có gì nhiều nhặn, chỉ là một nồi cơm trắng, một đĩa rau to bự và một đĩa thịt con con. Yunho rưng rưng nhìn mâm cơm, muốn chảy nước mũi vì xúc động. Jaejoong mắt long lanh nhìn thành quả rồi nhìn Yunho.

“Trên đời này, có biết cái gì là thơm nhất không?”

Tọng một mồm thức ăn, phùng mỏ nhai, Yunho nhìn cậu kì thị.

“Chẳng ải à nướt oa sao?”

Nhướn mày khinh bỉ.

Yunho trợn mắt nuốt rồi phát bẳn lên.

“Chẳng phải là nước hoa sao?”

“Ngốc. Là mùi thức ăn đó.”

Rồi nhe răng cười vào cái mặt ngây ngốc ra kia, cậu mới vui vẻ lùa cơm vào miệng.

Phải đấy. Với những đứa trẻ sớm lăn lộn kiếm sống, thì những cái gì là hoa với hóet mới thật là trò ngớ ngẩn của đám thừa tiền. Thứ thơm thơm mà đẹp đẹp nhất trên đời này, chính là cái thứ thần kỳ có tên gọi “đồ ăn” mà thôi.

Từ ngày có “nhà” để về, hai đứa chăm chỉ đi làm hơn hẳn. Yunho lượm được một cái vỏ thủy tinh rất đẹp, chắc là của cô bé nào đó dùng để gấp sao tặng người yêu, chẳng may gặp phải đứa sở khanh nên mới một phát quẳng ra bãi rác. Vỏ chai đó được Jaejoong tỉ mỉ khắc lên hai chữ “Hạnh phúc”. Và cái “hạnh phúc” đó được hai đứa ngày ngày bỏ những đồng xu lẻ vào. Mỗi ngày một đầy lên, đến khi được khoản kha khá thì bỏ ra mua những vật cần thiết. Khi là cái chăn, lúc là ấm đun nước, có khi lại là một mớ thuốc được Jaejoong cục cằn tọng vào họng Yunho vì thằng này bị người ta dụ ngon dụ ngọt làm giúp, rồi đến lúc bản thân lăn ra ốm thì mới biết mình bị lừa. Yunho nằm rúc sâu trong chăn, hở mỗi đôi mắt ra chớp chớp nhìn, cứ y như con cún con mắc lỗi. Cậu lại càng đâm bực tiết hơn vì...không làm sao mà giận được nữa. Với cái kẻ này đúng là chỉ có thể thở dài bất lực. Là số phận muốn trả đũa Jaejoong nên mới an bài cho cậu gặp tên này đây mà.

~*~

Một ngày tháng 1, cậu về nhà thì thấy trống hoác, đồ đạc vẫn còn nguyên nhưng hơi ấm thì không có, cái chai “hạnh phúc” bốc hơi như chưa từng tồn tại. Bỗng chốc đất trời chao đảo, chân như bị đóng đinh xuống đất, máu dồn lên não với vận tốc nhanh chưa từng thấy mang theo cả một dòng lũ những câu hỏi.

Yunho đâu? Yunho đã đi đâu? Không lẽ cậu ta không cần cậu nữa?

Không đúng...từ trước đến nay hai đứa dựa vào nhau mà sống, nhưng không có cậu thì Yunho vẫn có thể tự lo được.

Nhưng...cậu ta đi đâu? Đi đâu cơ chứ? Tại sao lại không một lời để lại?

Thực sự...không cần cậu nữa sao...?

Cứ đứng như thế không biết bao nhiêu lâu. Đến khi tỉnh trí lại thì mặt trăng đã lên cao, rọi ánh sáng qua ô cửa con con, in lóng lánh lên dòng nước mắt lăn trên má.

Tự cười mình ngốc. Có lẽ bị số phận trả đũa thật rồi, hết lần này đến lần khác bị bỏ rơi. Thật đáng thương quá đi. Thế mà đã định về sớm nấu một nồi kimchi hầm nóng để cùng với tên đó mừng sinh nhật. Ngốc quá mà, Kim Jaejoong à.

Đang dở cơn cảm thán thì cánh cửa gỗ bật tung, có tiếng nhấn công tắc đèn, rồi cái mặt gấu ngu ngốc của tên đó ló ra sau mũ len dày, hẵng còn đang thở hồng hộc.

“...”

Cậu nhìn hắn không chớp mắt, nước mắt vẫn chưa khô.

“May quá. Kịp 12 giờ rồi đúng không?”

“...”

“Tớ về đến nhà mới nhớ ra hôm nay là ngày gì. Vội chạy vào thành phố. Mãi mới tìm được tiệm còn mở cửa. Cái bánh này...Jaejoong à...”


.



“Cái bánh này” rơi bịch xuống đất, Yunho ngã ngửa ra sau vẫn đang trong tư thế hai tay giơ lên, mắt tròn vo. Trong lòng mình thấy có vật gì đó âm ấm mềm mềm dụi vào, tự nhiên tim mềm nhũn. Jaejoong cứ thế bất chấp liêm sỉ quệt hết nước mắt nước mũi vào cái áo bông duy nhất của Yunho. Nhìn cái vật thể đang khóc ồ ồ trên người mình, Yunho bất lực dùng hai tay ôm siết lấy. Trước nay vẫn là không chống đỡ nổi với nước mắt của con người này.

Cái bánh kem đã nát bét kia xem ra còn ngon hơn đủ thứ cao lương mĩ vị ở đời.

Đó là Yunho đã chạy suốt 12 cây số quanh các cửa tiệm để mua về cho cậu trong một đêm tháng một đầy gió lạnh và trăng bạc.

Và là nụ hôn ấm áp đầu môi mang vị kem dâu ngọt lịm...

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content



[Short Fic - G] Đại thành tiểu ái _
Bài gửi  [Short Fic - G] Đại thành tiểu ái Empty#4


SIGNATURE
Về Đầu Trang Go down
 

[Short Fic - G] Đại thành tiểu ái

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Đọc kĩ rules trước khi post bài


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSKVN - Always Keep The Faith  :: ıllıllı We're Cassiopeia ıllıllı  ::  x Together-
Chuyển đến 
Skin by pyn.k0ol@DBSKVN
Trình duyệt web FireFox hoặc Google Chrome để được hiển thị forum tốt nhất
Quảng cáo sẽ biến mất khi các bạn đăng nhập
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất