DBSKVN - Always Keep The Faith
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
♫ Music

[Vietsub+Kara][Perf] 110109 SBS Inkigayo Maximum - TVXQ
[Vietsub+Kara][MV] Why (Keep Your Head Down)
[Vietsub+Kara] 20101231 KBS Drama Awards - JYJ - Found You
Mỗi ngày một click để rum lên hạng nhé Khách viếng thăm

DBSK TVXQ
Tuyển Staff toàn Forum

Share | 
 

 [13+] Witchcraft

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
Lem
[W]hite[W]ings[D]evil

Admin

Lem

DB Won : 1707
Bài gởi : 181
Thanked : 14
Tâm trạng : Ác quỷ

[13+] Witchcraft - Page 2 _
Bài gửi  [13+] Witchcraft - Page 2 Empty22.12.10 19:44#26

Chap 23

Junsu ra lệnh cho Changmin và Jaejoong đưa thái tử phi về tẩm cung, còn mình thì ở lại ổn định bá quan văn võ cùng hoàng thúc.

Tẩm cung thái tử phi

Kibum đi qua đi lại bênh cạnh giường của Yoochun khuôn mặt vô cùng lo lắng.Hankyung thấy anh như vậy thì thở dài nói:

- Kibum… đệ ngồi xuống đi, đệ cứ đi qua đi lại thế thì Yoochun cũng không thể tỉnh lại được

- Hankyung huynh nói đúng đấy Kibum, đệ mau ngồi xuống đi, đệ đi nãy giờ huynh chóng mặt quá_Yunho nói thêm vào

- Nhưng..

- Nương tử àh, hai huynh ấy nói đúng đấy, huynh mau ngồi xuống đi_Changmin đi tới kéo tay Kibum ấn anh ngồi xuống ghế

- Nghĩa phụ

- Phụ thân

- Sư phụ

Hankyung, Yunho và Kibum vừa nhìn thấy Yesung bước vào liền chạy ào tới ôm chầm lấy, kẻ thì khóc, kẻ thì mếu, kẻ thì buồn bã, người liền nở một nụ cười hiền trấn an cả ba rồi nói:

- Ba con làm gì mà như nữ nhi thế_Lấy vạt áo lau nước mắt cho Kibum ân cần nói_Con đấy, có chồng rồi mà còn như con nít ấy hở tí là khóc_Nhìn sang Yunho_Yun nhi Bum nhi khóc thì ta còn có thể hiểu được còn con sao lại khóc theo thế?

- Con ….con..

- Thôi được rồi, ba đứa mau buông ta ra để ta còn xem Chun nhi ra sao nữa chứ?_Yesung lên tiếng càu nhàu

Sau câu nói của Yesung thì cả ba liền buông người ra. Đi đến bên giường của Yoochun, Yesung nhìn y rồi lẩm bẩm một câu gì đó trong miệng, một viên ngọc từ trong người của Yesung bay thẳng vào chính giữa trán của y, viên ngọc tỏa một ánh sáng vàng rực rỡ nhưng ấm áp, toàn thân của y được bao bọc bởi luồng sáng đó, khuôn mặt của Yoochun từ trắng bệch chuyển sang hồng hào, hơi thở cũng dần trở lại. Trông y bây giờ cứ như đang ngủ một giấc ngủ dài ấy.

- Nghĩa phụ,Yoochun đệ bị sao thế?_Hankyung dìu Yesung đến ghế để nghĩ ngơi

- Chun nhi bị hoàng thúc của nó lấy mất linh hồn nên mới thế

- Ý sư phụ là cái bóng đen lúc nãy sau lưng hoàng huynh là hoàng thúc sao?_Kibum nghe Yoochun nói vậy thì khuôn mặt trắng bệch hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi

- Nương tử, sao sắc mặt huynh trở nên xấu vậy?_Changmin lấy vạt áo lau mồ hôi hai bên thái dương của Kibum rồi lo lắng hỏi

- Uhm đợi một lát nữa huynh sẽ nói cho đệ biết_Kibum tiếp tục hỏi_Sư phụ có cách nào lấy lại linh hồn của hoàng huynh không?

- Tạm thời ta dùng phép thuật phong ấn thời gian của Chun nhi, nhưng cũng chỉ cầm cự được khoảng 1 tháng. Nếu chúng ta không nhanh chóng tìm ra nơi ở của hoàng thúc của các con thì ta e rằng…_Yesung bỏ lỡ câu nói, thở dài, khuôn mặt phút chốc trở nên đâm chiêu

- E rằng thế nào?_Junsu từ bên ngoài chạy vào nắm lấy Yesung lay dữ dội, khuôn mặt của ngài hoảng sợ cực độ

- Ngày này tháng sau sẽ là ngày giỗ của đệ ấy_Hankyung đi đến giường của Yoochun vuốt nhẹ mặt y, buồn bã nói

- Không thể nào! chúng ta chỉ mới bái đường thành thân thôi mà_Junsu nghe Hankyung nói vậy liền đứng không vững, ngã bịch xuống ghế, khuôn mặt thất thần

- Nếu không phải tại ngươi thì hoàng huynh của ta đâu bị như thế, trả hoàng huynh lại cho ta_Kibum rút cây kiếm trong tay Changmin đặt trước cổ của Junsu rồi hét lớn

- Tại ta sao? tất cả đều tại ta sao?_Junsu nhìn thẳng vào Kibum_Nếu giết ta chết mà huynh ấy sống lại thì hãy giết ta đi

- Bum nhi dừng tay_Kibum giơ kiếm định giết chết Junsu thì liền bị Yesung ngăn lại_Dù không có hắn thì sớm hay muộn chuyện này cũng sẽ xảy ra thôi, điều thiết yếu bây giờ là chúng ta mau chóng tìm ra hoàng thúc của các con, lấy lại linh hồn cho Chun nhi

- Nhưng phụ thân, vương gia từ trước đến nay hành tung bất định. Hơn nữa ngài ấy có trấn quốc chi bảo, nếu muốn tìm thấy ngài ấy chả khác nào mò kim đáy biển_Yunho lên tiếng

- Các con yên tâm_Nói đoạn rút trong người ra ba viên dạ minh châu_Vật này có khả năng tìm, phát hiện ra trấn quốc chi bảo, chỉ cần các con ở gần nơi có trấn quốc thì nó sẽ lập tức phát sáng. Tùy theo màu sắc các con có thể biết được vị trí chính xác của trấn quốc_Đứng dậy đưa cho Hankyung, Yunho và Kibum mỗi người một viên_Để tránh các con manh động ta sẽ chia ra thế này Hankyung và ngươi_Chỉ vào Junsu_Yunho và tên nhóc này_Chỉ tay vào Jaejoong_Tiểu Min, Bum nhi làm phiền con rồi_Nhìn vào Changmin_Mọi người tuyệt đối khi phát hiện ra người đó thì phải về đây báo cáo cho ta biết tuyệt đối không được manh động, nghe rõ chưa?

- Dạ!

Theo sự sắp xếp của Yesung mọi người liền chia nhau đi tìm kiếm khắp kinh thành, nhưng gần nữa tháng trời vẫn không tìm được tung tích của người đó. Junsu và Kibum càng ngày càng mất bình tĩnh, những người khác cũng không khá hơn là mấy. Không khí ảm đạm bao phủ khắp hoàng cung…

- Tam đệ gọi ta ra giờ này có chuyện gì thế?_Yesung đang dùng phép thuật tìm kiếm hoàng đệ của mình thì bị Ryeowook lôi ra ngự hoa viên

- Đại sư huynh, đệ có cái này cho huynh xem nè_Ryeowook cười thật tươi rồi rút ra một viên ngọc trao cho Yesung

- Không_Yesung vừa cầm viên ngọc lên thì nó liền thấm vào tay người.

Một giọt nước mắt từ đôi mắt đen rơi xuống, một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Hắn vừa xòe tay ra thì giọt nước mắt liền bay đến. Yesung tung một quả cầu lửa về phía hắn, né người sang một bên bóng đen nhếch mép tung một quả cầu băng về phía Ryeowook, Yesung thấy vậy liền chạy đến ôm lấy ngài hứng chịu toàn bộ quả cầu băng. ‘Phụt’ máu trong miệng Yesung bắn ra kết tinh thành một viên hồng ngọc rực rỡ, bóng đen liền đón lấy nó và giọt nước mắt rồi biến mất. Để lại một Ryeowook bàng hoàng với những gì đang xảy ra và một Yesung đang nhắm nghiền mắt.

.
.
.

Có thể nói ba trong bốn món giúp hắn hoàng thành mục đích của mình đã nắm chắc trong tay. Hắn đang suy nghĩ xem làm cách nào lấy được món cuối cùng đây, chợt một ý tưởng lóe sáng trong đầu hắn, cầm viên ngọc màu xanh lam trên tay hắn nhoẻn miệng cười thích thú :

- haha …hoàng huynh… xem ra lần này phải nhờ tới huynh rồi?

.
.
.

Kể từ hôm ấy, Ryeowook không ăn không uống không nói một lời nào, khuôn mặt thì xanh xao, đôi mắt vô hồn suốt ngày chỉ ở bên cạnh giường Yesung không rời một bước, miệng cứ lẩm bẩm:

- Đại sư huynh ah… đừng giỡn với đệ nữa mau tỉnh lại đi

Kim vương nhìn thấy hoàng đệ mình như vậy thì rất đau lòng. Nhưng ngài cũng biết rõ, giờ có làm gì thì cũng không thể kéo hoàng đệ của mình trở lại như trước kia được, trừ khi kẻ đang nằm kia chịu tỉnh lại. Đóng cửa phòng lại ngài nhẹ nhàng đi đến phòng thái tử, hài nhi của ngài cũng chả khá hơn gì mấy, ban ngày thì đi tìm tung tích của kẻ nào đó, ban đêm thì túc trực bên giường của thái tử phi. Ông trời đang trừng phạt ngài vì cái ước mộng thống nhất thiên hạ của người chăng?

- Hoàng thượng sao lại ngồi đây?

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau khiến ngài bất giác quay đầu lại

- Trẫm làm đệ thức giấc ah?

- Haha…chỉ là ta không ngủ được thôi_Hankyung khi nghe câu hỏi của Kim vương thì liền bật cười.

Qua nhiều lần tiếp xúc anh cũng có chút ít cảm tình với người Kim quốc. Họ không xấu và đáng ghét như những gì anh nghĩ, và quan trọng hơn, anh cảm thấy những gì Kim vương làm thật ra không sai. Bất cứ quốc gia nào cũng đều có ước mộng thống nhất thiên hạ, việc làm của Kim vương vì bảo vệ đất nước không có gì là sai cả, nếu là anh thì anh cũng sẽ làm vậy. Chỉ là khi biết ngài là hoàng đế anh cảm thấy thật tức cười, anh cứ nghĩ Kim vương của Kim quốc phải là một kẻ có bá khí dữ dội và hình dáng rất oai nghiêm như Park vương chứ? Ai ngờ lại trái với những gì anh tưởng tượng, Kim vương không những không có cái bá khí của đế vương mà còn chết nhát, quái đản nhất là cái ngoại hình của người, khuôn mặt thì trái xoan, mắt to như hai viên bi, da thì trắng, mũi cao, môi đỏ nếu như ngài mặc y phục của nữ nhi chắc chắn sẽ khiến cho nữ nhi thiên hạ thắc cổ tự vẫn mất

- …

- Nếu có tâm sự thì kể ta nghe đi. Tuy ta không thể giúp gì cho hoàng thượng nhưng có thể ngồi giúp hoàng thượng giải tỏa nỗi niềm_Nếu không vì khoảng cách và địa vị của cả hai có lẻ anh sẽ ôm cái dáng người đang co ro kia vào lòng mất

- Trẫm tự hỏi, có phải trẫm là một vị vua rất tồi tệ không? Lúc mới ra đời thì khiến mẫu thân phải chết, 10 tuổi thì phụ hoàng qua đời, 12 tuổi lên ngôi đã thẳng tay giết chết 3 vị cố mệnh đại thần, 15 tuổi thì tiêu diệt Thiên quốc, 20 tuổi thì tiêu diệt Mông cổ và Thái bình quốc, đến năm 25 thì lãnh thổ mở đã rộng gấp 3 lần. Vì muốn hoàn thành ước mộng của mình mà bắt ép hài nhi chưa tròn 10 tuổi phải ra xa trường, hoàng đệ kết nghĩa phải giết người…haha…_quay sang nhìn Hankyung_trẫm là một hoàng đế tồi phải không?

- Không phải lỗi của người, nếu là ta thì ta cũng sẽ làm vậy, có khi còn tàn nhẫn hơn nữa_Hankyung nhìn lên bầu trời khuôn mặt đầy tâm sự_Ta vì muốn trở thành người dưới 1 người trên vạn người mà thẳng tay tru di cửu tộc của người mình yêu, vì muốn giúp thái tử ngồi vững ngai của mình mà tàn nhẫn tiêu diệt đệ đệ mình. Giữa ta và hoàng thượng thì ai tàn nhẫn hơn ai chứ?

- Những kẻ làm chính trị xem ra đều tàn nhẫn nhỉ?_Kim vương nhìn lên bây trời lời nói buông ra nhẹ như gió nhưng chứa nhiều ẩn ý

.
.
.

Cùng lúc đó

Changmin ngồi trên bàn uống trà thì thấy Kibum đang vẽ vẽ viết viết gì đó trên nên đất thì tò mò hỏi:

- Nương tử huynh đang vẽ gì đấy?

- Ah…huynh đang vẽ trận pháp cấp cao tìm kiếm phụ hoàng_Kibum đứng dậy sau khi đã hoàn thành trận pháp, chấp hai tay lại miệng lẩm bẩm gì đó lập tức có một bóng người liền xuất hiện, người đó khuôn mặt lẫn hình dạng đều toát lên bá khi áp đảo kẻ khác. Kibum nở một nụ cười thật tươi chạy lại ôm lấy người đó_phụ hoàng con nhớ người quá!

- Bum nhi sao con lại dám sử dụng phép thuật cao như vậy để tìm trẫm hả?_Người đó cũng ôm lấy anh rồi lên tiếng

- Tại hoàng nhi chỉ biết cách này thôi mà_Kibum buông người đó ra, lấy tay cốc nhẹ lên đầu cười hì hì

- Mau uống cái này vào, không thì con sẽ biến thành con nít bây giờ_Người đó lấy trong tay áo ra ba viên ngọc trai đưa cho Kibum

- Dạ_đón lấy ba viên ngọc trai Kibum liền bỏ vào miệng nuốt cái ực òi nắm tay người đó đến chỗ Changmin_phụ hoàng giới thiệu với người đây là tướng công của hoàng nhi

- Hử_Người đó nghe cách nói của Kibum thì trừng mắt ngạc nhiên

- Àh… con quên mất_lại lấy tay cốc đầu_Đây là nương tử của hoàng nhi Shim Changmin_quay sang Changmin_tướng công đây là phụ hoàng của huynh, Park vương Park KangIn hoàng đế đời thứ 20 của Park quốc

- Con..con..xin..tham kiến…phụ hoàng…_Changmin sao khi nghe Kibum giới thiệu liền đứng dậy, hai tay đổ mồ hôi, giọng nói thì lắp bắp, cử chỉ thì lúng ta lúng túng. Trông cậu bây giờ như con dâu ra mắt mẹ chồng ấy…. ah không …cha chồng chứ (thì thế mà =.=!)

- Chậc chậc…con dễ thương thế này sao lại ưng Bum nhi của trẫm chứ?..._Kangin nhìn Changmin nở một nụ cười hiền rồi vui vẻ nói

- Phụ hoàng_Nghe Kangin nói vậy Kibum liền hét lớn tỏ vẻ không bằng lòng

- Đấy, con thấy đấy, tính cách Bum nhi như trẻ con, lại không biết nghĩ trước nghĩ sau, thành sự thì ít bại sự có thừa_Kangin đặt tay lên vai của Changmin vừa nói vừa lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẫm

- Haha..phụ hoàng, con quen rồi…con cảm thấy như vậy mới là điểm đặc biệt của huynh ấy_Changmin cười trừ khi nghe Kangin nói thế

.
.
.

Sau khi biết Kibum đã tìm được Park vương thì Hankyung và Yunho ngay lập tức đến bái kiến người. Hankyung vừa bước vào phòng thì một cảm giác lo lắng liền dâng lên trong anh. Hankyung cảm thấy Park vương ngồi trước mặt có cái gì đó không bình thường cho lắm

- Hankyung huynh sao thế? còn không mau bái kiến hoàng thượng_Yunho thấy Hankyung cứ nhìn Park vương với ánh mắt dò xét thì lên tiếng

- Ah..Thần Hankyung tham kiến hoàng thượng_Hankyung nghe Yunho nói vậy liền sực tỉnh, quỳ xuống bái kiến KangIn

.
.
.

KangIn đến cũng đã được ba ngày, Hankyung ngày nào cũng ở bên cạnh lấy cớ là hầu hạ và kể lại cho người nghe những việc đã xảy ra nhưng mục đích chính là theo dõi ngài. Trong khi Yunho và Kibum thì hoàn toàn tin tưởng ngài.

- Phụ hoàng tìm hoàng nhi có việc gì không?_Kibum bước vào phòng thì thấy Kangin đang ngồi sẵn trên bàn đợi anh

- Bum nhi, con xem cuộn giấy này xem có hiểu không?_KangIn lấy ra một cuộn giấy đưa cho anh

- Dạ_Đón lấy cuộn giấy Kibum bắt đầu đọc từng chữ và ký hiện trên đó

- Thế nào, con có hiểu không?_KangIn nhìn Kibum với một ánh mắt rất kỳ lạ

- Dạ hiểu ạh_Kibum nghe hỏi thế thì liền gật đầu

- Vậy con có thể đọc cho trẫm nghe không?_KangIn khi nghe Kibum nói thế thì đôi mắt trở nên vui vẻ lạ thường, giọng nói có phần hơi khác

- Dạ_Kibum bắt đầu cầm tờ giấy lên đọc

Cùng lúc đó tại vườn thượng uyển

Kim vương, Hankyung, Yunho, Jaejoong và Changmin đang ngồi thưởng thức đặc sản của Giang Nam (mấy người này thiệt tình chỉ lo cho bản thân thôi =.=!) thì một tên lính hớt hơ hớt hãi chạy vào

- Bẫm hoàng thượng, có bốn người lạ mặt xông vào hoàng cung bảo người trả hoàng nhi và hoàng huynh lại cho hắn

- Cái gì???_Kim vương nghe thế thì liền đập bàn hét lớn rồi đứng dậy_Dẫn ta đến đó mau_ Kim vương bình sinh rất ghét nợ nần với ai, nên khi nghe nói thế thì nỗi cơn xung thiên.

Những người khác thấy vậy thì cũng liền tức tốc đứng dậy chạy theo (rảnh thấy sợ). Cả 6 người cùng tên lính khi bước đến nơi thì thấy tất cả lính canh đều bị hạ gục, người mặc hoàng y trong bốn người đi đến gần 6 người, Hankyung, Yunho và Changmin thấy thế thì liền rút kiếm ra bảo vệ Kim vương và Jaejoong.Người mặc hoàng y thấy thế thì liền tức giận lên tiếng giọng nói đấy bá khí áp đảo kẻ khác

- Han tể tướng, Yun tướng quân trẫm không ngờ mới có gần 1 năm không gặp mà hai khanh đã trở thành người của Kim quốc đấy

- Chúng thần không dám_Hankyung và Yunho liền cúi rạp người xuống hai bên thái dương rịnh mồ hôi, khuôn mặt sợ sệt

- Lát nữa trẫm sẽ xử lý hai khanh, bây giờ thì mau dẫn trẫm đến chỗ của Bum nhi mau kẻo không kịp_Người mặc hoàng y không ai khác chính là KangIn, không buồn nhìn cả hai người KangIn lại tiếp tục nói

.
.
.

Khi mọi người cùng đến phòng mở cửa cũng là lúc Kibum đọc xong cuộn giấy ấy, người khoác áo trùm màu xanh dương đứng bên tay trái của KangIn liền tung một quả cầu gió vào Park vương đang ngồi đó thì hắn liền biến mất. Trong phòng chỉ còn vọng lên một tiếng cười:

- hahaha..nhị hoàng huynh…không có đại hoàng huynh…huynh vĩnh viễn không thể làm gì được đệ đâu..hahhaha…

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Lem
[W]hite[W]ings[D]evil

Admin

Lem

DB Won : 1707
Bài gởi : 181
Thanked : 14
Tâm trạng : Ác quỷ

[13+] Witchcraft - Page 2 _
Bài gửi  [13+] Witchcraft - Page 2 Empty22.12.10 19:45#27

Chap 24

Thì ra người mà Kibum tìm thấy bằng trận địa phép là do hoàng thúc của anh hóa thân thành. Hankyung tự trách bản thân tại sao khi gặp Park vương giả lại không nói ra những suy nghĩ của mình, để cho hắn bây giờ đã có đủ những thứ mở được cấm địa của Park quốc chứ? Còn Yunho và Kibum cũng không khá hơn là mấy, Park vương thấy cả ba như thế thì cơn giận nguôi xuống phần nào, người nhìn cả ba nhẹ nhàng nói:

- Chuyện này trẫm cũng có lỗi một phần, nếu trẫm đến sớm hơn thì chuyện này sẽ không xảy ra

- Phụ hoàng, là hoàng nhi có tội, xin phụ hoàng hãy trừng phạt !_Kibum quỳ xuống chân của KangIn

- Bum nhi con đứng dậy đi, việc bây giờ cần làm không phải là tự trách bản thân mà phải nhanh chóng tìm ra thần điện ngăn cản việc làm của hoàng thúc con_KangIn đưa tay đỡ Kibum đứng dậy rồi quay sang người khoác áo trùm xanh dương_Woon nhi con có thể tìm ra thần điện không?

- Bệ hạ, người cứ an tâm, Woon nhi là pháp sư giỏi nhất Lee quốc và cũng là hoàng nhi của đại hoàng huynh, nhất định sẽ không thua kém gì đại hoàng huynh đâu_Người khoác áo trùm trắng bên phải liền lên tiếng

- Teukie, huynh không sao chứ?_Kangin quay sang người khoác áo trùm trắng, khuôn mặt trở nên lo lắng. Kéo chiếc mũ trùm của người khoác áo trùm trắng xuống, Kangin lấy hai tay áp lên má người đó ân cần hỏi han_Sao sắc mặt huynh xanh thế này?

- Bệ hạ ta không sao chỉ là cảm thấy hơi mệt trong người thôi_Người khoát áo trùm trắng thân hình mảnh mai, sỡ hữu một nét đẹp thần thánh, nhẹ nhàng, thoát tục nhoẻn miệng cười nhìn Park vương trả lời

- Thần Shim Changmin xin tham kiến hoàng thượng_Changmin vừa nhìn thấy khuôn mặt của người khoác áo trùm trắng liền quỳ xuống

- Tiểu Min, lâu lắm không gặp rồi_Người khoác áo trùm trắng đi đến lấy tay đỡ Changmin đứng dậy_Ngươi càng ngày càng dễ thương đấy!

- Nghĩa huynh, Tại sao Lee vương huynh không làm, lại trở thành hoàng hậu của Park vương thế hả?_Kim vương nhìn người khoác áo trùm trắng khoanh hai tay phùng má làm ra vẻ giận dỗi

- Được rồi, chuyện dài lắm_Thì ra người áo khoác áo trùm trắng không ai khác chính là nghĩa huynh kết nghĩa của Kim vương, Lee vương- Lee Teuk, Lee vương đi đến nghĩa đệ cười bảo_huynh và bệ hạ vừa đi đường xa đến đây, đệ là gia chủ chẳng những không tiếp đón, lại còn hỏi han như tra vấn đủ thứ_Thở dài_Chắc là hôm nay phải ngủ đầu đường xó chợ mất rồi

- Nghĩa huynh lâu ngày không gặp mà huynh vẫn mồm mép như xưa.._Lắc đầu ngán ngẫm_Người đâu chuẩn bị ba phòng cho ta, bảo ngự thiện phòng nấu những món ngon nhất để trẫm đây đãi khách_Quay sang Lee vương_Nghĩa huynh lát nữa đệ sẽ xử huynh_Nói rồi quay người bước ra khỏi phòng

- Bệ hạ ta hơi mệt người chúng ta có thể về phòng không?_Lee vương quay sang nhìn Park vương nủng nịu

- Uhm…_Quay sang nhìn Hankyung, Yunho và Kibum_Chuyện bị hoàng thúc lừa ta có thể tha nhưng những chuyện khác thì đừng hòng.Lát nữa trẫm sẽ xử tội ba khanh_Nói rồi dìu Lee vương đi mất, hai người khoát áo trùm cũng đi theo sau. Bỏ lại Hankyung, Yunho, Jaejoong ,Kibum và Changmin lại trong phòng.

- Lần này thì chết chắc rồi_Hankyung, Yunho và Kibum nhìn nhau rồi cùng lắc đầu thở dài

.
.
.

Ngự thư phòng

Kim vương ngồi trên Long kỷ cứ nhìn chầm chầm vào Lee vương tuyệt nhiên không nói một lời nào. Lee vương ngồi phía dưới cảm thấy có áp lực liền thở dài nói

- Nghĩa đệ ai chọc giận đệ thế?

- Là huynh chứ còn ai nữa?_Kim vương nảy giờ nhẫn nhịn chờ đúng câu nói này của Lee vương thì bộc phát ra ngoài

- Ta_Lee vương nghe Kim vương trả lời thì liền ngệch mặt

- Hừ..huynh còn nói nữa ah…thử hòi trên đời này có ai như huynh không hả? Đang làm hoàng đế của một nước giàu có hùng mạnh tự nhiên nhường ngôi, mà thôi nhường ngôi cũng không sao nhưng tại sao lại đi làm hoàng hậu chứ?_Đứng dậy rời khỏi long kỷ đi xuống chỗ Lee vương_Tệ hơn nữa còn có thai nữa chứ?

- Nghĩa đệ, đệ thật là giỏi chỉ nhìn sơ qua đã biết..há há..

- Còn cười nữa ah…đường đường là hoàng đế của một nước lại bị đè như thế thì còn thể diện nào nữa chứ?

- Nghĩa đệ, đệ càng nói càng quá đáng đấy_Lee vương này giờ nhẫn nhịn cuối cùng cũng bùng phát_Chẳng phải đệ cũng nằm dưới đó sao?

- Hứ đệ khác huynh khác…đệ dù nằm dưới nhưng không như huynh

- Ý đệ nói việc ta mang thai ấy àh_Lee vương nghe thế thì liền nhún vai rồi nói_Khắp thiên hạ này ai chẳng biết người của Lee quốc dù nam hay nữ đều có khả năng sinh nổ chứ?

- Huynh.._Kim vương tức đến trào máu mà không cải lại được, ngài biết rõ ai cũng có thể cải được chứ người của Lee quốc thì không, bản tính trời sinh của người Lee quốc là ngang như cua, cãi chày cãi cối dù sai cũng có thể cải thành đúng (minh chứng rõ ràng nhất xin quay lại coi việc tranh cãi hôn sự của Kimin)

- Mà thái tử đâu sao sáng giờ huynh không thấy?

- Nó bây giờ đang ở tẩm cung chăm sóc thái tử phi của nó

- Thái tử phi???_Nghe Kim vương nói vậy thì Lee vương cảm thấy tò mò về vị thái tử phi đó. Ngài biết rõ Junsu là một người vì quyền lực và đế vị có thể hy sinh tất cả thế mà hôm nay lại đi chăm sóc cho người đó.Chứng tỏ người này trong tim Junsu chắc chắn đã đứng vững như bàn thạch.

- Đúng vậy_Lắc đầu ngán ngẩm

- Người này chắc chắn tài giỏi lắm có thể bắt một kẻ chỉ biết có bản thân như Junsusu phải bỏ công chăm sóc như thế xem ra lai lịch không tầm thường rồi?

- Huynh cũng biết đấy_Ngồi xuống chiếc ghế kế bên Lee vương_ah mà xét theo quan hệ có lẻ huynh và thái tử phi còn rất thân đấy

- Đừng nói vong vo nữa người đó là ai thế?_Lee vương không thể chờ đợi được bèn vào thẳng vấn đề chính

- Thì là con trai của phu quân huynh Park đại thái tử của Park quốc- Park Yoochun chứ ai?

- Hả sao lại là Chun nhi chứ?_Tuy chưa biết mặt Yoochun nhưng qua lời kể của Park vương thì Chun nhi là một người có nội tâm sâu sắc tính cách thì khó dò và lại rất nghe lời ngài. Là một người sống vì mọi người hơn nữa rất yêu nước. Sao có thể lấy kẻ đã xâm lược quốc gia mình, hơn nữa chẳng phải Park quốc có luật là phàm người của Kim quốc thì không thể thông hôn sao?Chuyện này chắc có uẩn khúc gì đây?

- Đệ không biết, nó có bao giờ nghe đệ đâu? Quyền lực của đệ nữa năm gần đây nó hầu như đã nắm gần hết, chuyện nó lấy thái tử phi cũng không thông qua ý kiến của đệ, huynh biết không tới ngày cưới đệ mới biết mặt thái tử phi đấy, nếu không có việc thái tử phi bị tấn công có lẻ đệ cũng không biết nó lấy là đại thái tử của Park quốc

- Nếu Junsusu đã lấy hết quyền lực chi bằng đệ nhường ngôi lại cho nó đi, dù gì thì nó cũng không phải là người xấu chẳng quá có tham vọng quá lờn thôi

- Đệ cũng tính sao khi nó lập thái tử phi thì nhường ngôi lại cho nó, nhưng ai ngờ…haizz…

.
.
.

Cùng lúc đó tại phòng của Park vương

Hankyung, Yunho và Kibum đang quỳ dưới chân ngài kể lại mọi chuyện mà cả ba đã trải qua trong suốt thời gian qua. Tuy đã có bỏ bớt một số tình tiết mà họ cho là không cần thiết nhưng đều không qua được mắt của bệ hạ. Park vương vừa uống trà vừa ngồi nghe khuôn mặt đầy tử khí

- Bum nhi con cũng gan nhỉ? dám tự tiện vi phạm luật lệ của Park quốc chưa thành hôn mà đã gạo nấu thành cơm với người đó, cũng may người đó là người của Lee quốc, nếu là người của Kim quốc thì.._Bỏ dỡ câu nói Park vương liếc Kibum một cái sắt như dao_Còn vì người đó mà năm lần bảy lược cãi lời thái thượng hoàng, tệ nhất chính là con chính là nguyên nhân khiến cho hoàng huynh con trở thành thái tử phi của Kim quốc

- Phụ hoàng..con..

- Dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi, hơn nữa thái thượng hoàng của con cũng không trách cứ gì con trẫm cũng không truy cứu_Hớp một ngụm trà_Tội chết có thể tha nhưng tôi sống thì phải trừng trẫm sẽ thu hồi hết phép thuật của con…Ngoài ra trẫm muốn con nói với phi tử của con sau khi mọi chuyện ở đây kết thúc thì phải từ quan..cả hai cùng theo trẫm về Lee quốc…và dẹp ngay cái thói xưng hô quái đản của Kim quốc cho trẫm…

- Tạ ơn phụ hoàng tha tội

- Han tể tướng, Jung tướng quân hai khanh dẫu sao cũng là con của thái thượng hoàng xét theo vai vế cũng là hoàng đệ của trẫm nên trẫm sẽ chờ thái thượng hoàng tỉnh lại hỏi ý kiến người rồi sẽ xử lý hai khanh sao?

- Chúng thần đội ơn bệ hạ

.
.
.

Quay trở lại Ngự Thư Phòng

Kim vương hai chân để hẳn lên ghế tay trái thì bóc nho tay phải thì quạt đang vừa nhai nho vừa phun hạt trong ngự thư phòng trong phản cảm hết sức (=’’=)

- Huynh và Park vương làm thế nào mà lại trở thành thế này vậy?

- Ah chuyện này thì.._Nghe Park vương hỏi thế hai gò mà Lee vương liền đỏ hồng_Cách đây không lâu ta cùng với vài cận thần ra ngoài thị sát dân tình thì…

‘Bệ hạ ở đây có người bị thương’

‘Đem hắn về cung đi, người Lee quốc chúng ta không thể thấy chết mà không cứu’

‘Vâng thưa bệ hạ’

- Sau khi tốn nữa tháng chạy chữa cuối cùng thì người đó cũng tỉnh lại…

‘Uhm..đây là đâu..các người là ai?’

‘Đây là Lee quốc, trẫm là Lee vương- Lee Teuk còn ngươi tên gì?’

‘Kangin..sao tôi chả nhớ gì hết ngoài cái tên Kangin thế này?’

- Người đó chẳng nhớ gì cả ngoài cái tên của mình…

‘Thái y Kangin bị sao thế?’

‘Bẩm bệ hạ Kangin thiếu gia bị mất trí nhớ tạm thời ạ’

‘Mất trí nhớ tạm thời’

‘Vâng ạh’

‘Vậy có cách nào giúp Kangin nhớ lại không?’

‘Dạ người bị mất trí nhớ tạm thời sẽ tự nhớ lại chứ chúng thần không thể làm gì khác được’

‘Các ngươi làm thái y như vậy àh’

‘Bệ hạ xin người đừng làm khó Kang thái y ông ấy đã cố gắng hết sức rồi’

‘Nhưng..’

‘Bệ hạ nếu có thể nhớ lại thì tốt không thì cũng không ảnh hưởng gì tới thần đâu’

- Ta dù tìm hết mọi cách nhưng vẫn không thể giúp cho người đó nhớ ra mình là ai…

‘Bệ hạ muốn nhường ngôi cho thần ư?’

‘Đúng vậy trẫm không những muốn nhường ngôi cho ngươi mà còn muốn làm hoàng hậu của ngươi nữa’

‘Nhưng như vậy sao được thần là một kẻ không rõ lai lịch được hoàng thượng giúp đỡ đã là một may mắn rồi, sao lại để ngài nhường ngôi cho thần chứ?Hơn nữa nếu có vào cung thì cũng chỉ làm hàng phi tần, sao lại cả gan dám bắt một hoàng thượng như người trở thành hoàng hậu cho thần chứ?’

‘Ngươi chê trẫm không xứng với ngươi chứ gì?’

‘Thần không dám’

- Sau nhiều lần tiếp xúc người đó và ta đã nảy sinh tình cảm với nhau_Lee vương nở một nụ cười hạnh phúc_Chuyện gì đến cũng sẽ đến…

‘Bệ hạ để ta dẫn người đến gặp một người’

‘Teukie huynh chạy từ từ thôi kẻo té bây giờ’

‘Đây là Woon nhi nghĩa tử của ta’

‘Thần nhi xin tham kiến phụ hoàng và mẫu hậu’

‘Đại hoàng huynh…’

- Sau khi thành hôn được ba tháng ta dẫn người đó đến gặp Woon nhi thì…

‘Bệ hạ người có cảm thấy hối hận khi lấy ta không?’

‘Teukie đệ không bao giờ hối hận với những quyết định của mình cả, đệ chỉ sợ huynh chê một vị vua vong quốc như đệ thôi’

‘Bệ hạ…’

- Người đó đã nhớ ra mình là ai. Lúc đó ta rất lo sợ đánh mất người đó…

‘Bệ hạ người có tâm sự àh?’

‘Teukie àh, đại hoàng huynh của đệ gặp chuyện rồi’

‘Thế thì đệ đi cứu huynh ấy đi’

‘Nhưng…’

- nhưng người đó không những không làm vậy mà còn ngày càng tốt với ta hơn trước nữa.Người đó kể hết quá khứ của mình cho ta biết, không những thế mà còn vì ta mà không đi tìm người thân của mình.Ngày tháng hạnh phúc cứ thế trôi qua cho đến 1 ngày…

‘Phụ hoàng, mẫu hậu hãy để thần nhi và sư phụ đi theo bảo vệ hai người’

‘Woon nhi thể chất của con không thể xa thần điện quá lâu mà’

‘Không sao đâu mẫu hậu con tự có cách giải quyết việc đó hơn nữa người mà phụ hoàng cứu cũng là phụ thân của con’

- Khi đó ta mới biết Woon nhi chính là con trai ruột của Thái thượng hoàng cũng là hoàng huynh của người đó và Lee thần quan.Chẳng trách lúc người đó nhìn thấy Woon nhi thì liền nhớ lại.

.
.
.

Trờ lại phòng của Park vương

Người khoát áo trùm xanh dương bước vào rồi cúi người chào Park vương rồi nói

- phụ hoàng người cho gọi con

- Woon nhi con mau giúp trẫm thu hồi phép thuật của Bum nhi_Park vương nhìn người khoát áo trùm xanh dương nhẹ giọng

- Phụ hoàng con nghĩ hiện tại chúng ta đang cần người nếu bây giờ thu hồi phép thuật của đệ ấy thì chẳng khác nào chúng ta tự chặt đi một tay của mình_Lời nói của người áo trùm xanh tuy nhẹ nhàng nhưng đầy sức thuyết phục

- Uhm nếu con nói vậy thì trẫm tạm thời giữ lại phép thuật của Bum nhi vậy_Park vương gật đầu ra chiều đồng ý_Mà sao con cứ trùm áo khoát hoài thế, cũng nên cho chúng nó biết mặt mũi của người thân mình chứ?

- Dạ phụ hoàng_Người áo trùm xanh nghe Park vương nói vậy thì liền lấy hai tay kéo chiếc mũ trùm của chiếc áo khoát xuống. Hankyung, Yunho và Kibum khi nhìn thấy người này thì đều mắt mở to, há hốc mồm kinh ngạc nếu như không phải Yesung luôn ở bên cạnh họ thì chắc chắn khi gặp người này họ sẽ lầm tưởng là người. Từ khuôn mặt đến vóc dáng đếu rất giống chỉ khác nhau ở khí chất nếu Yesung lạnh lùng nghiêm khắc thì người này dịu dàng hiền hòa.

- Phụ…hoàng…người..này…là…_Kibum sau khi hết cơn chấn động thì lắp bắp hỏi

- Đây là hoàng huynh của con Park Joong Woon con trai ruột của sư phụ con Park Yesung và sư mẫu con Lee Sungmin

- Nghĩa đệ Hankyung…_Hankyung trước đây nghe nghĩa phụ nói rằng có một người con trai nhưng chưa bao giờ diện kiến nay được gặp thì rất đổi vui mừng

- Đệ đệ Yunho.._Yunho từng nghe phụ thân bảo rằng caca của cậu rất giống người nay được diện kiến đúng là không khỏi giật mình…cả hai nếu không nói người khác sẽ lầm tưởng là huynh đệ song sinh mất…

- Hoàng đệ Kibum.._Kibum trong thời gian theo học sư phụ có từng nghe người nói một câu ‘Woon nhi thiệt là đã bảo là đừng gửi đồ mà cứ gửi hoài’ lúc đó trong lời nói của sư phụ anh rất không vui nhưng miệng thì cứ cười mãi đôi mắt người nhìn vào từng món đồ đó đầy triều mến, anh tính hỏi người đó là ai nhưng rồi lại quên mất…giờ mới biết đó là con của người…

- …xin ra mắt Woon huynh…

- Được rồi đừng đa lễ làm gì?_Joong Woon cười hiền rồi đi đến đỡ từng người đứng dậy. Sau đó nhìn sang Park vương rồi nói_ Phụ hoàng chuyện người thắc mắc tại sao mình bị mất trí nhớ tạm thời sau khi sử dụng pháp thuật dịch chuyển tất cả những người dân của Park quốc đến nơi an toàn con đã tìm ra câu trả lời rồi?_Joong Woon nhận được cái gật đầu của Park vương thì liền nói tiếp_Lúc người sử dụng pháp thuật dịch chuyển người với số lượng lớn đã có kẻ nào đó dùng thiên ưu thảo rắc vào không khí, nó là một loại cỏ có khả năng làm cho người sử dụng pháp thuật mất hết trí nhớ trong một thời gian ngắn

- Tam đệ xem ra đệ đã chuẩn bị sẵn từ rất lâu rồi nhỉ?_Park vương nghe Joong Woon nói vậy liền cười chua chát

.
.
.

Ryeowook đang ngồi bên giường chăm sóc Yesung thì nghe một tiếng nói phát ra từ sau lưng

- Tam đệ lâu ngày không gặp đệ vẫn không thay đổi gì cả_Tiếng nói phát ra từ một người khoác chiếc áo trùm màu thiên thanh đang ngồi uống trà

- Nhị sư huynh, huynh không có tư cách để nói đệ, chẳng phải huynh cũng thế sao?_Sau khi lau mặt cho Yesung xong, Ryeowook liền đứng dậy đem chiếc khăn đi nhúng vắt lên rồi đi đến ngồi vào chỗ đối diện người đó

- Haha…tam đệ…đệ càng ngày càng mồm mép đấy_Hớp một ngụm trà người đó nhoẻn miệng cười đầy ngụ ý

- Sư phụ người cho gọi con_Ryeowook toan cãi lại thì Joong Woon bước vào, ngài hoàn toàn sững người khi thấy cậu

- Haha..tam đệ…giống lắm phải không?_Áo trùm màu thiên thanh nhìn phản ứng của ngài thì cười khoái chí, quay sang Joong Woon rồi nói_Woon nhi còn không mau bái kiến tam thúc con đi

- Da sư phụ_chấp hai tay lại cúi người_Woon nhi xin bái kiến tam thúc

- Giống…thật…_Ryeowook khi đã tỉnh lại thì đứng dậy đi đến gần Joong Woon lấy tay sờ mặt cậu lắp bắp nói

- Tam đệ có cần phản ứng dữ thế không chứ?_Áo trùm màu thiên thanh biểu môi

- Nhị sư huynh, đừng cắt ngang cảm xúc của đệ_Ngài quay đầu nhìn vào nhị sư huynh của mình rồi hét lớn

- Tam thúc, con có thể đến thăm phụ thân con không?_Joong Woon nhìn ngài cười nhẹ một cái

- Được phụ thân con đang nằm kia đấy_Chỉ tay về giường của Yesung, rồi xách tai nhị sư huynh mình lôi đi, trước khi đi còn quay lại nói_Khi nào trò chuyện xong thì đến ngự thiện phòng nhé, ta sẽ làm vài món cho con ăn

Còn lại một mình trong phòng Joong Woon đi đến gần người, lấy trong tay áo ra một con hồ điệp màu trắng, con hồ điệp bay đên đậu lên hồng tâm trên trán của người, toàn thân con hồ điệp bỗng chốc biến thành màu đỏ rồi nhỏ dần nhỏ dần thành như một chấm đỏ rồi biến mất hoàn toàn. Joong Woon nhìn phụ thân mình rồi nói

- Phụ thân, hãy để con làm những việc còn lại thay người.

.
.
.

Sáng hôm sau

Sau bữa ăn sáng, Park vương nhìn tất cả những người có mặt ở đó rồi nói

- Woon nhi, Bum nhi, Min nhi, trẫm và sư phụ của Woon nhi sẽ đến thần điện, những người còn lại hãy ở lại đây.

- Nhưng…_Hankyung tính lên tiếng phản đối thì bị Park vương ngắt lời

- Han tể tướng, Jung tướng quân hai người hãy ở lại bảo vệ hoàng hậu_Nhìn sang những người còn lại_Đây là chuyện riêng của Park quốc, không cần người của Kim quốc các người xen vào

- Hãy để ta theo cùng_ Ryeowook và Junsu không hẹn mà cùng lên tiếng

- Tại sao?_Park vương nhìn cả hai người khuôn mặt không thay đổi nhưng khẩu khí có phần đàn áp

- Phụ hoàng, con của người là nương tử của ta, thân là tướng công không đi cứu vợ chẳng phải là hèn hạ sao?_Junsu không những không sợ khí thế của Park vương , mà con nhìn thẳng vào mắt ngài nói

- Ta là sư đệ, sư huynh gặp nạn không thể khoanh tay đứng nhìn_Ryeowook cũng muốn nói như Junsu nhưng đứng trên quan hệ của ngài thì không thể

- Được thôi, nếu như hai người đã muốn lao đầu vào chỗ chết thì trẫm đây cũng không cản trở làm gì_liếc Junsu một cái sắc như dao_Đừng gọi ta là phụ hoàng chuyện của ngươi và Chun nhi ta không bao giờ chấp nhận.

.
.
.

Cả 7 người cùng nhau rời khỏi Kim quốc đi đến một khu rừng âm u. Xuống ngựa, Park vương nhanh chân bước vào đó, theo sau là Joong Woon và sư phụ cậu. Kibum đứng tần ngần nhìn khung cảnh xung quanh một hồi mới đi vào, thấy anh bước vào Changmin liền vội bước theo sau. Ryeowook cũng đi vào, Junsu thì quan sát kỹ xung quanh rồi ném một thứ gì đó xuống đất rồi mới theo chân họ.

7 người cứ thế đi sâu vào trong, ai cũng tập trung nhìn người phía trước trong khi Junsu lại vừa đi vừa rải cái gì đó. Ryeowook tuy chăm chú nhìn người phía trước nhưng cũng quan sát cháu mình, ngài đi chậm lại nhìn Junsu rồi bảo

- Junsusu con có làm thế thì cũng như không thôi?

- Hoàng thúc ý thúc là sao?

- Khu rừng này là cấm địa của Park quốc nếu không có người của hoàng tộc Park quốc dẫn đường thì dù con có làm cách nào cũng không thể ra và vào đâu

- Tam sư thúc, hiểu biết của người về Park quốc cũng không ít nhỉ?_Kibum đột nhiên chen vào cuộc trò chuyện của Ryeowook và Junsu

- Đương nhiên là không ít rồi, vì từ ngày tam thúc con gặp mặt sư phụ con thì đã tìm hiểu tất tần tật về Park quốc rồi_Người khoác áo trùm màu thiên thanh cũng chen vào

- Nhị sư huynh đủ rồi đấy_Ryeowook nghe nhị sư huynh mình nói thế thì liền bực dọc lên tiếng

- Chẳng lẽ người là nhị sư thúc Lee Dong Hae mà sư phụ con hay nhắc tới sao?_Kibum khi nghe tam sư thúc kêu người khoát áo trùm màu thiên thanh kia bằng ‘nhị sư huynh’ thì ngạc nhiên

- Chính xác là hắn đấy_Ryeowook chỉ vào Dong Hae tỏ vẻ khó chịu

- Bum nhi xin bái kiến nhị sư thúc_Kibum nghe tam sư thúc xác nhận thế liền chấp tay cung kính

- Được rồi không cần thi lễ với ta đâu_Dong Hae cười xòa

- Các người có đi nhanh lên không hả?_Park vương đi phía trước lên tiếng càu nhàu_Thiệt biết thế trẫm không nên dẫn các người theo

- Phụ hoàng, người xem_Joong Woon chỉ tay vào hai cành trúc đang phát ra ánh sáng màu vàng

- Xem ra hoàng đệ của trẫm đã vào thần điện rồi, chúng ta phải nhanh lên_Park vương nhìn theo chỉ tay của Joong Woon lo lắng nói

Cả 7 người khi bước chân vào tới thần điện thì thấy hắn đứng đó, trên tay đang cầm linh hồn, máu, nước mắt và lời chúc. Junsu và Ryeowook lao vào giành lấy những thứ trên tay hắn, hắn hất tay một cái cả hai người liền bay thẳng vào hai chiếc cột trần giữ hai bên, cả thân hình đập vào cột khiến cả hai đều ói ra máu. Kibum đẩy Changmin ra phía sau mình, trên tay anh xuất hiện hai quả cầu lửa màu đỏ hất về phía hắn. Hắn nhếch mép cười rồi đẩy ngược hai quả cầu lửa về phía anh. Kibum vì sợ trúng Changmin nên đã dùng thân mình hứng trọn. Changmin thấy anh vậy thì liền rút kiếm xông về phía hắn nhưng bị hắn hất một cái bay thẳng về phía Kibum. Park vương tung một quả cầu bằng gió về phía hắn, hắn né người tránh qua một bên rồi đọc một câu thần chú gì đó khiến tất cả mọi người ở đó đều hộc máu, cười thật lớn hắn nhìn những người đang nằm dưới chân mình bằng đôi mắt khinh miệt rồi nói:

- Các người thật may mắn đấy…được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử có 1 không 2 này..haha…

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Lem
[W]hite[W]ings[D]evil

Admin

Lem

DB Won : 1707
Bài gởi : 181
Thanked : 14
Tâm trạng : Ác quỷ

[13+] Witchcraft - Page 2 _
Bài gửi  [13+] Witchcraft - Page 2 Empty22.12.10 19:45#28

Chap 25

Trong lúc hắn quá đắc chí trước thắng lợi sắp tới của mình, hắn không để ý rằng một người trong đám địch thủ âm thầm biến mất. Hắn hất linh hồn Yoochun về chiếc bụt vàng nằm ở hướng Tây, viên hồng ngọc chứa máu của Yesung về phía Đông, giọt nước mắt của Yesung về hướng Nam và lời chúc của Kibum về hướng Bắc. Tức thì cả bốn chiếc bụt trắng, xanh, vàng, đỏ liền phát ra những tia sáng rực rỡ soi sáng mọi ngóc ngách trong thần điện. Chẳng mấy chốc thần điện hoang tàn sau cuộc viễn chinh của Kim quốc đã hồi phục lại dáng vẻ như xưa, sàn làm bằng đá hoa cương, trần thì làm bằng kính trong suốt, những cây cột thì vàng óng rực rỡ. Từ chính giữa hồng tâm của 4 cột trụ xuất hiện một con bức tượng thiếu nữ bằng ngọc bích, tay cầm quyền trượng, đầu đội một vòng nguyệt quế.Hắn nhìn vào bức tượng rồi ra lệnh:

- Cánh cổng thời gian, hãy mau mở ra cho ta!

Dứt lời, 4 cây cột lập tức phóng bốn luồng sáng lên trần, chúng hợp lại với nhau tạo thành một vòng tròn màu đen xoắn dữ dội. Mặt đất xung quanh thần điện di chuyển dữ dội, chiếc lỗ đen càng lúc càng lớn, hắn bước vào chính giữa lỗ đen, cười thật lớn

- Hahaha… tâm nguyện của ta sắp thành hiện thực rồi

Một viên ngọc từ trong lỗ đen bay ra, nó từ từ lớn dần, lớn dần thành hình của quả cầu. Trên quả cầu xuất hiện 1 vành đai màu vàng với những con số, vành đai nhân đôi rồi lại nhân ba ra, chỉ trong vòng 1 khoảng thời gian ngắn ngủi, quả cầu đã bị bao phủ bởi các vành đai khác với chi chít những con số, những tên người.Hắn nhìn vào quả cầu rồi nói

- Thời gian: 75 năm trước, địa điểm: Hang núi Kim quốc, Người: Park EunHyuk và Lee DongHae

Quả cầu xoay càng lúc càng nhanh rồi phóng ra một tia sáng, một ô cửa từ từ xuất hiện bên trong có hai người thanh niên một bận bạch y, một bận thanh y đang vui vẻ trò chuyện với nhau

‘Eun nhi, huynh yêu đệ hãy làm tướng công của huynh đi’

‘Hae ah, đệ là thánh chủ, nếu không có sự cho phép của thánh địa đệ không thể tự tiện quyết định được’

‘Eun nhi, đệ không yêu huynh àh?’

‘Đệ rất yêu huynh’

‘Thế thì tại sao chứ?’

‘Hae ah, không… huynh làm gì vậy… mau buông đệ ra…khôngggg…đừng mà….ahhhhhhh….’

Hắn nhìn vào hình ảnh trước kia của mình mà rơi lệ, khuôn mặt phút chốc trở nên sầu thảm và đau thương, đôi mắt nhìn vào người bận thanh y vừa trìu mến vừa căm hận…

- hãy đưa ta đến đó trước khi việc đó xảy ra

Hắn vừa ra lệnh thì khung cảnh bên trong ô cửa đột nhiên trả lùi lại, rồi đứng lại lúc cả hai người bạch y và thanh y đang ngồi trò chuyện với nhau. Hắn đi tới khung cửa, định bước vào thì quả cầu và ô cửa liền biến mất…

- Tam hoàng thúc, hãy để con thay người gánh vác những gánh nặng này, hạnh phúc nhé hoàng thúc, vĩnh biệt….

Joong Woon ôm lấy quả cầu vào người đọc một câu thần chú, toàn thân cậu phát sáng quả cầu trên tay cùng với lỗ đen dần dần biến mất. Bốn cột trụ phát ra ánh sáng dữ dội, chiếu vào bức tượng thiếu nữ, bức tượng bắt đầu nức ra, một cô gái xinh đẹp tay cầm quyền trượng, đầu đội vòng nguyệt quế với sắc đẹp chim sa cá lặn xuất hiện. Nhìn vào Joong Woon, thiếu nữ nở một nụ cười làm lay động lòng người

- Ngươi chính là thánh chủ đời thứ 100 của Park quốc ah

- Vâng thưa thần

- Park quốc càng ngày càng biết lựa người đấy_Thiếu nữ bước xuống bụt, đi đến gần Joong Woon lấy tay sờ lên má cậu vui vẻ nói_Vậy ta phải ban tặng lễ vật hậu hỷ mới được_Dứt lời thiếu nữ đặt môi mình lên môi của Joong Woon rồi cả hai người cùng nhau biến mất.

- Khônggg…Won nhi…_Hắn vội lao tới nắm lấy tay cậu, nhưng đã quá muộn, cậu và người thiếu nữ đó đã hoàn toàn biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào?Hắn ngồi bệch xuống đất, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, run run nói chẳng thành lời_ Woon..nhi…tại sao…chứ… tại sao… lại… là con..chứ… là…hoàng thúc..không tốt..hoàng…thúc..đã hại con…

- Eun nhi àh, đó là sự lựa chọn của Woon nhi, đệ hà tất gì phải đày đọa bản thân mình như vậy chứ?_Phép thuật của EunHyuk được giải, DongHae nhanh chóng đi đến bên hắn ôm hắn vào lòng an ủi

- Buông ta ra, nếu không phải hành động dại dột của ngươi năm xưa thì mọi chuyện đã không như thế này...Woon nhi cũng không biến mất vĩnh viễn…trả lại đứa cháu mà ta thương như con ruột lại cho ta..hix hix…._EunHyuk ban đầu thì vùng vẫy, sau chuyển qua đánh túi bụi vào người Dong Hae…

- Cứ đánh ta đi, nếu nó có thể làm vơi bớt đi nỗi đau trong lòng đệ thì đệ cứ đánh thoải mái đi_DongHae không đánh trả, chỉ ngồi yên chịu trận cho hắn đánh

- Tam đệ, hãy giải thích cho trẫm biết chuyện gì đã xảy ra được không?_Park vương đi đến gần hai người, khuôn mặt người lộ rõ vẻ không hiểu

- Haiz…mọi chuyện đã đến nước này rồi thì ta cũng không cần giấu huynh làm gì?_Eunhyuk lấy vạt áo lau hết nước mắt, rồi đứng dậy nhìn vào thẳng vào Park vương_Nhị hoàng huynh, huynh có biết tại sao Park quốc tuy có binh linh ít, nhưng lại đánh đâu thắng đó và có khả năng tự bảo vệ , bất khả xâm phạm hay không? Huynh có biết tại sao người dân Park quốc sinh ra đã có thể sống trường thọ không? Huynh có biết tại sao người dân Park quốc khi mới sinh ra đã có pháp thuật không? Và huynh có biết tại sao cứ mỗi lần sử dụng phép thuật thì chúng ta lại bị trẻ hóa không?

- Tất cả đều là do tạo hóa ban cho chúng ta

- Haha…_Nghe câu trả lời của Park vương thì vị vương gia liền cười chua chát_Huynh đúng là tên hoàng đế ngốc nhất trong lịch sử Park quốc. Để ta nói cho huynh biết, sở dĩ chúng ta có được tất cả mọi thứ đó chính là do một vị thần giúp đỡ.

- Vị thần???Sao ta chưa bao giờ nghe phụ hoàng và đại hoàng huynh nói chứ?

- Huynh không phải là kẻ kế thừa vương vị của phụ hoàng thì làm sao người có thể nói cho huynh biết được chứ? Còn đại hoàng huynh thì lại không muốn nói. Huynh ấy muốn huynh sống không có bất kỳ gánh nặng, áp lực và đau khổ nào khi trở thành hoàng đế thì làm sao huynh ấy có thể nói cho huynh biết được. Để ta nói cho huynh biết luôn vị thần luôn bảo vệ Park quốc chúng ta không ai khác chính là hoàng đế của địa ngục, chúa tể của sự hủy diệt_ Lucife và vật tế mà vì thần đó muốn không ai khác chính là thánh chủ của Park quốc. Huynh có biết tiêu chí của thánh chủ là gì không? Đó chính là trong sáng, thuần khiết, trinh trắng, hiền lành, dịu dàng và điều quan trọng nhất thánh chủ phải là người mang dòng máu của hoàng tộc.

- Khoan đã… người lúc nãy rõ ràng là thiếu nữ sao lại là thần Lucife chứ?

- Các vị thần tùy theo sự tôn kính của người dân mà có hình dạng có thể đẹp, có thể xấu, có thể độc ác, có thể hiền từ_DongHae xen vào cuộc đối thoại của hai người

- Thế còn thánh chủ???_Ryeowook cũng xen vào

- Thánh chủ chính là người sẽ dùng hạnh phúc, sinh mạng, linh hồn của mình phục vụ cho thần, người đó vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh phục vụ thần, ngoài trừ thần ra thì không được có bất kỳ tình cảm nào với bất kỳ ai. Có thể nói thánh chủ chính là con rối vĩnh viễn của thần_Vị vương gia khi nghe tới câu hỏi này thì khuôn mặt trở nên đau thương tột độ_...đại hoàng huynh…Woon nhi…

- Nếu thế thì hoàng huynh chẳng phải là đã…_Kibum đỡ Changmin đứng dậy, đi đến với khuôn mặt lo lắng

- …_Donghae và Eunhyuk không nói lời nào lẳng lặng gật đầu

- Nếu không phải tại ngươi thì chẳng phải sẽ chẳng xảy ra chuyện này sao?_Junsu đứng dậy phủi bụi trên người rồi tạt thẳng một gáo nước lạnh vào Eunhyuk

- Haha…tại ta…nếu không phải tại người Kim quốc các người thì…ta và cả Park quốc có phải rơi vào kết cục như ngày hôm nay không?_EunHyuk cười lớn rồi nhìn Junsu bằng đôi mắt đầy căm hận

- Tại Kim quốc ta?..bọn ta làm gì Park quốc các người chư?_Junsu cãi lại

- Ngươi muốn biết thì hỏi thái thượng hoàng của ngươi đi_Chỉ tay về phía DongHae

- Thái thượng hoàng???_Junsu nhìn sang DongHae, khuôn mặt đầy bất ngờ

- Ngươi còn giấu khuôn mặt mình làm gì chứ?_EunHyuk đi đến, hất chiếc khăn trùm đầu của DongHae xuống

- Chẳng phải người đã qua đời rồi sao?Sao hình dạng của người còn trẻ hơn con thế này?_Tấm khăn choàng vừa rơi xuống thì Junsu sững người nhìn DongHae

- Haha…Hắn chết? hắn già?…haha…kẻ đã làm vấy bẩn thánh chủ của Park quốc có thể già, có thể chết được sao?_EunHyuk nghe câu hỏi ngây thơ của Junsu thì bật cười thành tiếng.Nói xong thì biến mất cùng với bốn món báu vật.Park vương, Kibum và Changmin thấy thế liền đuổi theo.Ryeowook và Junsu toan đuổi theo thì bị DongHae giữ lại…

- Hai người không cần đuổi theo làm gì, ta biết người ấy đi đâu?Chúng ta về hoàng cung thôi.

- Nhưng… nhị sư huynh, làm sao chúng ta có thể rời khỏi đây trong khi chúng ta không phải là người của Park quốc chứ?

- Đi theo ta, về hoàng cung ta sẽ nói rõ cho các ngươi biết mọi chuyện_DongHae xong thì hất tay liền xuất hiện một đường sáng thông từ thần địên của Park quốc đến hoàng cung của Kim quốc.
.
.
.

Hoàng cung Kim quốc

Eunhyuk lấy linh hồn của Yoochun đặt vào người y. Một luồng sáng xuất hiện bao trùm lấy thân thể của y,Yoochun từ từ mở mắt. Park vương, Kibum và Changmin xông vào phòng của y. Thì nhìn thấy y đã tỉnh lại Kibum liền chạy đến ôm chầm lấy y, Junsu không biết từ đâu xông vào ôm lấy bên còn lại của Yoochun, cả hai không hẹn mà nước mắt đều giàn giụa

- Hoàng huynh …cuối cùng huynh cũng tỉnh lại

- ‘Ái phi’ ….cuối cùng huynh cũng tỉnh lại rồi

- Các người là ai?Ở đây có chuyện gì xảy ra àh_Yoochun ngơ ngác , cất tiếng hỏi

- Hoàng huynh, đệ là Kibum hoàng đệ của huynh đây mà_Kibum ngừng khóc, ngạc nhiên nhìn Yoochun

- ‘Ái phi’, ta là tướng công của huynh đây, huynh không nhớ ta sao?

- Chun nhi con, trẫm là phụ hoàng của con đây, con không nhớ trẫm là ai sao?

- Yoochun huynh, đệ là Changmin, huynh cũng không nhớ đệ là ai sao?

- Không, chúng ta có quen nhau sao?_Yoochun nhìn từng người rồi lắc đầu nói

- Bum nhi, con tránh qua một bên cho trẫm_Chỉ vào Junsu_Cả ngươi nữa_Park vương ngồi xuống đối diện Yoochun, dồn hết phép thuật vào bàn tay đập mạnh vào đầu Yoochun thì một vòng sáng xuất hiện, hất người té xuống giường giọng nói của Yesung xuất hiện vang vọng khắp căn phòng

- Nhị hoàng đệ, đừng làm chuyện dại dột, ta đã dùng pháp thuật phong ấn hết pháp thuật lẫn trí nhờ của Chun nhi rồi. Chun nhi kể từ bây giờ đã không còn là thái tử của Park quốc, mà là thái tử phi của Kim quốc. Đệ và Bum nhi hãy về Lee quốc đi, nơi này đã không còn việc của hai người nữa rồi. Kim Junsu, tuy ta không thích loại người như ngươi nhưng nếu như ngươi yêu Chun nhi thật lòng, thì dù nó có nhớ hay không cũng không thành vấn đề với ngươi phải không? Chun nhi xin nhờ cậy vào ngươi.

- Đại hoàng huynh, thật ra huynh muốn gì?_Park vương lao ra khỏi phòng y đi đến phòng Yesung

- Phụ hoàng chờ con với_Kibum chạy theo ngài, Changmin thấy thế cũng chạy theo anh.Để lại Yoochun và Junsu trong phòng. Junsu đi đến ôm lấy Yoochun vui vẻ nói…

- Không sao, chỉ cần có huynh, thì dù nhớ hay quên với ta cũng không là gì cả.

.
.
.

EunHyuk sau khi trả lại linh hồn cho Yoochun, thì đến phòng Yesung trả lại máu và nước mắt cho Yesung, người từ từ mở mắt. Thấy người tỉnh lại, EunHyuk liền ôm chầm lấy người khóc lóc nức nỡ

- Đại hoàng huynh…Woon nhi…đã…hix hix…

- Eun nhi, sao đệ lại khóc thế?Chuyện gì đã xảy ra với đệ đệ dễ thương của huynh thế?_Yesung cũng ôm lấy hắn, vỗ về

- Woon nhi...đã…hix…hix…

- Woon nhi là ai thế? người hầu mới của phụ hoàng tặng cho đệ àh?

- Đại hoàng huynh, huynh đang nói gì thế Woon nhi là con ruột của huynh với người mà huynh yêu nhất mà. Huynh không biết Woon nhi là ai sao?_Rời khỏi cái ôm của Yesung, hắn kinh ngạc hỏi

- Eun nhi đệ đang nói gì thế? ta mới có 20 làm sao có nương tử và hoàng nhi được chứ?

- 20 huynh đang nói gì thế huynh đã 250 rồi mà

- Hửm 250..haha…Eun nhi đệ đang đùa với ta đấy àh…_ ngài bật cười

- Nói cho đệ biết năm nay là năm bao nhiêu và ai là hoàng đế của Park quốc?

- Năm này là năm xxx hoàng đế của Park quốc là phụ hoàng của chúng ta Park *******

- Đại hoàng huynh, hôm nay huynh phải nói rõ cho đệ biết, tại sao Chun nhi của đệ là mất hết trí nhớ thế?_Park vương đạp cửa phòng xông vào nắm lấy áo cổ áo của người lắc dữ dội

- In nhi đệ đang làm gì thế?_Yesung không những không tức giận mà còn cười

- In nhi…_Park vương nghe cách gọi của người thì liền sửng người, cách gọi và nói chuyện kiểu này chẳng phải người đã bỏ nó kể từ khi người 21 rồi sao?

- Tam đệ , chuyện này là sao?_Bỏ tay khỏi người ,Yesung chỉnh sửa lại y phục của người ngay ngắn, Park vương quay sang nhìn hoàng đệ mình

- Đệ cũng không biết, theo lý thuyết thì nếu những thứ bị lấy đi được trả lại thì người đó sẽ không xảy ra tác dụng phụ ,nhưng không biết tại sao đại hoàng huynh lại bị mất hết 230 trí nhớ_Eunhyuk nhìn Park vương khuôn mặt cũng ngu ngơ không kém gì người

- Cái gì mà lý thuyết…. chứ bộ trong lịch sử chưa từng ai làm giống đệ hay sao?_Kangin nắm lấy cổ áo của EunHyuk lay mạnh

- In nhi, đệ mau buông Eun nhi ra đi, không thì đệ ấy sẽ chết mất_Yesung tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt rồi tỉnh bơ nói

- Đại hoàng huynh, có thể cho đệ xin một đặc ân không?_Park vương buông EunHyuk ra rồi quay sang nhìn Yesung đắm đuối

- Được thôi_gật gật đầu

- Vậy đệ xin đắc tội_Park vương được cái gật đầu của Yesung thì lập tức giơ tay chưởng thật mạnh vào người. Một luồng sáng liền xuất hiện bao quanh người Park vương vừa đặt tay chạm vào luồng sáng thì liền bị bay thẳng ra khỏi phòng

‘Rầm’ chiếc mông của ngài đã tiếp đất 1 cách hoàn hảo (=.=!!)

Yesung và EunHyuk liền chạy ra xem Park vương có sau không. Đỡ ngài dậy, Yesung giúp ngài phủi bụi trên quần áo rồi ân cần hỏi han

- Kang nhi đệ không sao chứ?

- Dạ , đệ không sao?_Park vương liếc nhìn Eunhyuk một cái sắc lẻm rồi bực dọc lên tiếng_Tam đệ, sao ngươi không nhắc trẫm là đại hoàng huynh có thiên hoàng giáp hộ thân chứ?

- Haha…đệ chỉ mới nhớ ra sau khi huynh bị bay ra khỏi phòng thôi…haha…_Vị vương gia cười đến nổi chảy cả nước mắt

- Eun nhi, đệ không nên cười In nhi như thế?_Yesung nhìn EunHyuk ân cần nhắc nhở

- Đại hoàng huynh, tuy đệ không biết ai đã thao túng ký ức của huynh, nhưng đệ thích huynh của bây giờ hơn huynh của ngày xưa_Khuôn mặt của vị vương gia bỗng chốc trở nên nghiêm túc_Nhị hoàng huynh, đệ sẽ không cho huynh làm cho đại hoàng huynh nhớ lại đâu

- Đệ…_Park vương mặc dù rất tức giận với thái độ xấc xược của hoàng đệ mình, nhưng chính ngài cũng không muốn Yesung trở lại thành con người lạnh lùng, bí ẩn chỉ vì quốc gia mà có thể hy sinh tình huynh đệ như trước kia.

- Sao? đệ nói gì sai ah_EunHyuk ôm chầm lấy Yesung, láo lếu nhìn Park vương

- Hôm nay trẫm không đánh đệ thì trẫm không phải là Park KangIn_Sự nhẫn nhịn của Park vương đã quá giới hạn, bỏ mặt sự tôn nghiêm của mình, ngài xắn tay áo lên rượt EunHyuk chạy vòng vòng quanh Yesung

- Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa_Yesung nhìn cả hai cười, nụ cười mà cả Park vương và EunHyuk từ 230 năm nay không bao giờ thấy ở người, nụ cười của sự ấm áp và chở che cho cả hai. Yesung của năm 20 trước chính là cha, là mẹ, là người thân mà họ trân trọng nhất, chỉ cần người cười một cái thì dù là gì hai người bọn họ đều sẽ nghe theo dù đó là sai hay đúng. Cả hai ôm chầm lấy người không hẹn mà cùng cảm giác với nhau.

- Đại sư huynh…hix…hix…huynh tỉnh lại rồi…hix…hix…huynh…có biết đệ…lo lắng …cho huynh..lắm không…hix…hix.. _Ryeowook cùng DongHae đi đến phòng của Yesung thì thấy người đang bị Park vương và EunHyuk ôm chặt, đẩy hai người ra ngài lao tới ôm chầm lấy người khóc nức nở

- Ngoan nào ngoan nào, nín đi. Nam nhi có thể rơi đầu không thể rơi nước mắt đâu cậu bé àh_Yesung không biết người đang ôm mình là ai , nhưng thấy người đó khóc như vậy cảm thấy rất tội nghiệp, người cũng ôm đáp trả và ân cần vỗ về

- Không phải cậu bé là Wook nhi cơ_Lần đầu tiên ngài không cần dùng thủ đoạn mà Yesung lại ôm đáp trả người, ngài tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng được ở trong lòng người bây giờ rất ấm áp, ngài không nỡ buông tay ra

- Được rồi , Wook nhi đã lớn thế rồi thì đừng khóc nữa nhé_Yesung của năm 20 là một người rất hiền lành, thân thiện, cởi mở và chu đáo, ngài rất thích những gì dễ thương nên thấy cậu bé đang ôm ngài đang làm nũng, không những không giận dữ mà con dịu dàng nói

- Dạ_Gật gật đầu

- Đại hoàng huynh…. đệ… không chịu… huynh thương người khác… hơn đệ.._EunHyuk thấy Yesung dịu dàng với Ryeowook , thì nổi cơn ganh tị ,liền giả bộ khóc thu hút sự chú ý của người

- Eun nhi, Wook nhi hai đệ có muốn đi ăn bánh quế hoa không?_Yesung nhìn EunHyuk rồi nhìn Ryeowook cười tươi như hoa

- Dạ_Cùng gật đầu

- Vậy chúng ta đi xuống ngự thiện phòng nhé!Ta sẽ làm cho hai đệ ăn

- Dạ_Lại gật đầu

- Mà đây là đâu thế nhỉ?_Yesung vừa bước đi được hai bước thì dừng lại hỏi, một câu hỏi mà khiến cho DongHae đang đứng đó phải té bật ngửa, còn Park vương và EunHyuk thì ôm bụng cười ngặc nghoẻ, Ryeowook thì hóa đá tại chỗ. Park vương sau khi cười đã thì liền nói

- Min nhi , con dẫn sư phụ con và hoàng thúc con đến ngự thiện phòng giúp trẫm đi, lát nữa Kibum sẽ giải thích cho con những chuyện gì đang xảy ra_Changmin liền gật đầu dẫn Yesung và EunHyuk đi

- Các người vào đây, trẫm sẽ nói cho các người biết chuyện gì đang xảy ra_Nhìn vào bụi rậm_Han tể tướng, Jung tướng quân hai khanh cũng vào đi

.
.
.

Mọi người sau khi nghe Park vương giải thích về việc Yesung mất hết 230 năm ký ức thì đều trở nên buồn bã. Họ đều rất yêu quý người, giờ người lại quên đi họ, họ cảm thấy đau buồn và mất mát một cái gì đó. Nhưng…ông trời cũng rất công bằng với họ…Tuy Yesung bây giờ không nhớ ra họ là ai nhưng lại cư xử với họ còn tốt hơn cả ngày xưa.

Chỉ mất có 1 tuần mà tất cả bọn họ đều chấp nhận sự thật…Ryeowook và EunHyuk bây giờ ngày nào cũng líu lo bên cạnh Yesung không rời người nữa bước, cả hai tuy luôn chống đối nhau nhưng trước mặt người thì không bao giờ lộ ra chuyện đó. Hankyung và Yunho tuy không bám người bằng hai người kia, nói thế này cho dễ hình dung nếu hai người kia bám người 24/24 thì Yunho và Hankyung chỉ bám 20/24 thôi. Park vương và Kibum cũng muốn như bốn người đó, nhưng ngặc nỗi hai người đã là có nương tử nên chỉ có thể bám người người 14/24 thôi. Yoochun thì không được diễm phúc bám người như 6 người kia, vì y đang bị người khác bám. Tuy nhiên vẫn có hai người không thích Yesung, có lẽ khỏi hỏi mọi người cũng biết…

.
.
.

Hankyung và Yunho vừa ăn bánh quế hoa vừa thở dài, thấy cả hai như thế thì Yesung liền nói:

- Han nhi, Yun nhi hai con có tâm sự àh, nói ra đi xem ta có giúp ích gì được cho hai con không?

Như chờ câu hỏi này cả hai người không hẹn mà gặp cùng nói

- Phụ thân Jaejae huynh tỏ tình với con…nhưng con không biết nên trả lời thế nào?

- Nghĩa phụ…Kim vương muốn con làm hoàng hậu của huynh ấy…con không biết nên làm thế nào?

Không hiểu sao dù hai người cùng nói nhưng Yesung vẫn có thể nghe không bỏ xót từ nào của cả hai. Nhìn cả hai người cười hiền..

- Hai con có thích họ không?

- Dạ có_Đồng thanh trả lời không cần suy nghĩ

- Thế thì cứ tiến tới đi

- Nhưng…còn luật lệ của Park quốc…

- Luật lệ là chết, con người là sống các con cứ sống thật với lòng mình là được rồi.

- Cám ơn người phụ thân

- Cám ơn người nghĩa phụ

Không lâu sau thì hôn lễ của Hankyung và Kim vương, Yunho và Jaejoong diễn ra. Park vương tuy ban đầu không đồng ý, nhưng nụ cười và lý lẽ của Yesung đã khiến ngài chỉ biết chấp nhận chứ không thể cãi lại.

.
.
.

Yoochun đang ngồi uống trà thưởng nguyệt ở ngự hoa viên, Yesung đi ngang liền bước vào ngồi xuống đối diện y, ân cần hỏi han

- Chun nhi, con đang có tâm tư gì àh?

- Sư phụ, con thật sự không biết làm sao? Con cảm thấy người đó đối xử rất tốt với con, nhưng con không biết có nên đáp trả hay không?_Yoochun nhìn vào ly trà thở dài. Y bị mất trí nhớ chứ không phải là kém trí, y biết rõ người đó là một kẻ dã tâm, ích kỷ chỉ biết có bản thân nhưng người đó đối xử với y rất tốt. Y không phải là sắt đá tâm rõ ràng đã thuộc về người đó nhưng.. y sợ y không có khả năng cảm hóa người đó, y sợ quyết định của y là sai lầm, y sợ sau này mình sẽ hối hận..lòng y bây giờ rối hơn tơ vò…

- Chun nhi, con có yêu người đó không?_Tuy chỉ qua hai tháng tiếp xúc với y nhưng người biết y là một đứa trẻ có nội tâm và suy nghĩ rất xâu sắc

- Có… nhưng… con sợ…_Yoochun tuy mất trí nhớ nhưng khi nhìn thấy Yesung thì từ đầu tiên mà y thốt ra chính là ‘sư phụ’, y không biết tại sao nhưng chỉ cần nhìn thấy người thì y lại cảm thấy yên lòng…vì thế khi người hỏi gì y đều thành thật trả lời…

- Con sợ sau này nếu mình nhớ lại sẽ hối hận vì quyết định này, hay con sợ con không có khả năng thay đổi người đó_Yesung nói ra những gì trong lòng y

- Con sợ cả hai

- Chun nhi, đây là hạnh phúc cả đời của con, ta dù là sư phụ cũng không thể tự tiện xen vào.Nhưng ta có mấy lời này muốn nói với con

- Dạ xin sư phụ cứ nói

- Con hãy thử cho bản thân mình và người đó một cơ hội xem sao? Nếu là đúng thì xem như con vừa giúp bản thân mình vừa giúp cho thiên hạ bá tánh. Nếu là sai thì coi như con đổi cho bản thân mình một bài học vậy.

Không biết lời Yoochun đã suy nghĩ những gì về lời khuyên của người , nhưng nữa tháng sau y đã đồng ý thành hôn với Junsu một lần nữa. Không lâu sau thì Kim vương truyền ngôi lại cho Junsu còn ngài và Hankyung thì lên kế hoạch cùng Yesung, Ryeowook, DongHae và Eunhyuk ngao du thiên hạ. Yunho mặc dù rất muốn đi theo họ, nhưng vì Changmin đã từ chức tướng quân theo tướng công cùng Park vương- hậu cùng nhau chuẩn bị về Lee quốc nên cậu đành phải đảm nhiệm chức vụ tướng quân thay cho Changmin.

.
.
.

2 năm sau

Kim phủ_phủ đệ của nhị vương gia Park quốc Park Kibum cùng vương phi Shim Changmin…

Thái tử Kim Kibum của chúng ta đang vừa thay tả vừa đút sữa cho con. Hình ảnh của anh bây giờ và hình ảnh vị thái tử anh minh thần võ trong buổi chầu sáng ở Lee quốc là đối lập hoàn toàn, quần áo thì tả tơi (do chiến đấu với con)..đầu tóc thì rối bời (do lúc con khóc không biết làm sao dỗ)…Cuối cùng những bực dọc tích tụ trong anh cũng bùng phát nhìn lên trần nhà anh hét lớn:

- Shim Changmin ta hận ngươi

Cùng lúc đó tại hoàng cung

Changmin đang cùng mẫu hậu ngồi uống trà thưởng hoa thì..

- Hắc xì…ì…..

- Min nhi, có cần ta gọi thái y cho con không?

- Không sao đâu mẫu hậu, tướng công con nhắc con ấy mà

- Con cũng thiệt tình, tại sao lại bắt Bum nhi giữ con cho con chứ?Bum nhi bàn luận chính sách múa kiếm thì giỏi chứ còn việc chăm sóc hài nhi thì rất tệ_Thở dài lo lắng

- Mẫu hậu an tâm đi, huynh ấy chắc chắn sẽ làm tốt mà

Sau khi cùng với phụ hoàng và mẫu hậu về Lee quốc thì Kibum mới phát hiện Changmin đã có thai gần một tháng. Không lâu sau thì hạ sinh hai tiểu thái tử rất kháu khỉnh, tính tình của Changmin sau khi sinh xong đã biến đổi hoàn toàn, cậu trở nên đa nghi và rất thích hành hạ tướng công. Đi đâu cũng kè kè, bỗng lộc của Kibum cậu giữ hết, người hầu trong nhà thì toàn là người xồn xồn, không cho anh mướn vú nuôi mà bắt anh phải cùng cậu chăm sóc con…Có thể nói cuộc sống của Kibum bây giờ…chỉ vỏn vẹn đúng 1 chữ ‘thảm’…

.
.
.

Hoàng cung Kim quốc

Kim vương- Kim Junsu đang lục tung cả hoàng cung lên tìm kiếm hoàng hậu của ngài…

- Bẫm hoàng thượng, Jung tướng quân cho người báo đã tìm thấy hoàng hậu nương nương

- Ngươi còn đứng đó làm gì, lập tức chuẩn bị kệu cho trẫm đi đón hoàng hậu

Ngoại thành Kim quốc cách hoàng cung 500 dặm

Yoochun đang ngồi uống trà vừa đọc thư của sư phụ y, thái độ trong rất nhàn nhã thì..

- Hoàng hậu , huynh đi đâu thế làm trẫm kiếm huynh từ sáng tới giờ_Kim vương vừa rời khỏi kệu thì tức tốc chạy vào quán trọ ôm chầm lấy y

- Hoàng thượng, người đã thiết triều chưa? Đã xử lý tấu chương của các quan đại thần chưa? Sao lại đến đây thế?…_Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng chưa đầy hàn khí

- Trẫm..trẫm…

- Han tướng quân, nhờ ngài hộ tống hoàng thượng về hoàng cung giúp ta

- Tuân lệnh hoàng hậu

- Không! nếu huynh không về , trẫm cũng không về_Giãy đành đạch

- Hoàng hậu xin người hãy theo chúng thần về đi, kẻo không thì hoàng thượng lại…_Jaejoong nhìn Kim vương mà lắc đầu ngán ngẩm

- Được rồi , hồi cung_Yoochun bực bội đứng dậy bước ra khỏi dịch quán

Sau khi Junsu lên ngôi đã sát nhập Kim quốc và Park quốc thành một, lấy tên là DongBang. Kim vương dưới sự giúp đỡ của đôi phu thê YunJae đã biến DongBang trở thành một quốc gia hùng mạnh. Nhưng người ta thường nói: người có tài thì thường có tật, tuy Kim vương rất giỏi trong việc trị quốc nhưng lại là kẻ rất rất bám nương tử. Tuy hậu cung có 365 phi tần nhưng vì tình yêu với hoàng hậu quá sâu sắc , ngài đã dẹp bỏ sắc lệnh đó và ban hành luật lệ mới, mỗi người ở DongBang quốc chỉ được phép 1 phu quân 1 nương tử, dân chúng đều nghĩ ngài là một vị vua nhân từ yêu dân như con nhưng sự thật đằng sau luật lệ đó chỉ có bốn người biết…sự thật ngài vị sợ hoàng hậu bỏ rơi mình nên mới ra sắc lệnh thế…

.
.
.

Còn 6 người ngao du sơn thủy kia thì sao???

.
.
.

Ryeowook sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng thì củng đã đạt thành tâm nguyện lớn nhất đời mình. Nhưng nó chẳng qua chỉ là bước chuyển mới của thử thách của ngài thôi.EunHyuk hay còn gọi là tam hoàng đệ của ngài là một kẻ cực kỳ bám anh trai. Nên lúc nào cũng ra sức ngăn cản ngài với Yesung.

- Huynh nói là ở quán trọ

- Không, mua luôn căn nhà đi, ở quán trọ dơ lắm

- Quán trọ

- Mua nhà

Chỉ cần vắng Yesung một chút thì hai người đó lại gây sự với nhau, Hankyung cùng Heechul nhìn chằm chằm vào DongHae với ánh mắt ‘Hãy mau ngăn họ lại đi, chúng tôi đói lắm rồi’ nhưng đáp lại chỉ là một câu nói tàn nhẫn của DongHae

- Han nhi, Chul huynh… xin lỗi đệ tuy là tướng công của Eun nhi, sư huynh của Wook nhi nhưng lời nói của đệ không có giá trị gì với họ cả..hai người chịu khó đợi đại sư huynh về đi

Phu thê HanChul không hẹn cùng nhìn lên trời rồi nói:

- Sư phụ / Sung đệ mau về nhanh đi

Nhờ sự bắt cầu của Yesung, EunHyuk mới chịu đồng ý lấy DongHae, nhưng hắn vẫn đặt DongHae sau hoàng huynh của mình. HanChul từng hỏi DongHae như vậy có cảm thấy thiệt thòi không, thì DongHae chỉ cười và bảo ‘Không sao, chỉ cần một nữa trái tim, thể xác và linh hồn của Eun nhi dành cho ta là được rồi’

.
.
.

Số phận của Joong Woon như thế nào?

Yesung và Yoochun có nhớ lại không?

Cuộc sống của bọn họ có còn gặp thử thách gì khác nữa không?

.
.
.

Đó lại là một câu chuyện khác…

END FIC

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content



[13+] Witchcraft - Page 2 _
Bài gửi  [13+] Witchcraft - Page 2 Empty#29


SIGNATURE
Về Đầu Trang Go down
 

[13+] Witchcraft

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2
Đọc kĩ rules trước khi post bài


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSKVN - Always Keep The Faith  :: ıllıllı We're Cassiopeia ıllıllı  ::  x Forever Love-
Chuyển đến 
Skin by pyn.k0ol@DBSKVN
Trình duyệt web FireFox hoặc Google Chrome để được hiển thị forum tốt nhất
Quảng cáo sẽ biến mất khi các bạn đăng nhập
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất