DBSKVN - Always Keep The Faith
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
♫ Music

[Vietsub+Kara][Perf] 110109 SBS Inkigayo Maximum - TVXQ
[Vietsub+Kara][MV] Why (Keep Your Head Down)
[Vietsub+Kara] 20101231 KBS Drama Awards - JYJ - Found You
Mỗi ngày một click để rum lên hạng nhé Khách viếng thăm

DBSK TVXQ
Tuyển Staff toàn Forum

Share | 
 

 [Three-shot] You're my pet

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Three-shot] You're my pet  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Three-shot] You're my pet  _
Bài gửi  [Three-shot] You're my pet  Empty29.01.11 16:26#1

Credit: NGUYỆT TỬ
Fic post được sự đồng ý của tác giả


Title: You are my pet
Author: Nguyệt Tử
Disclaimer: Tôi không có quyền gì mà sở hữu họ, SM cũng không, DBSK sở hữu nhau và thuộc về nhau, mãi mãi.
Warning: Shounen – ai và hao hao giống tùm lum thứ manga, anime đã từng xem. ^^
Rating:T (Không dành cho trẻ em dưới 13 tuổi)
Pairings: YunJae 4ever và vài pairings khác. *che miệng cười*
Catelogy: Au, Happy Ending
Status: trishot complete
Note: Fic tặng những người bạn thân thiết của Nguyệt Tử trên diễn đàn. Đặc biệt là Okami Sói Sói iu, Dol ham hố, Hú điên. ^^
Sumary:
I’m your pet? Or You are my pet?


YOU ARE MY PET

Part 1.

Quỳ trên chiếc ghế bành đặt giữa căn phòng sang trọng là một cậu trai trạc chừng 18 tuổi, gương mặt dễ thương đến lạ lùng. Bộ trang phục đang mặc trên người càng khiến cậu thêm phần xinh xắn, đáng yêu: áo sơ mi tay ngắn, quần short đen có dây đeo. Bộ quần áo cộng với chiếc nơ đỏ thắm thắt lệch nơi cổ, nổi bật trên làn da trắng ngọc – dường như đã biến cậu trai thành một con búp bê.

Mọi điểm đều hoàn hảo – chỉ trừ việc búp bê sứ đang quỳ chứ không phải ngồi trên chiếc ghế bành êm ái kia.

Ngồi đối diện với cậu trai xinh đẹp lúc bấy giờ là một người thanh niên khác, diện mạo không đến nỗi tệ. Anh ta ấn người vào chiếc ghế bành, im lặng lắng nghe những lời lí nhí của cậu bé trước mặt. Đôi mắt đen của anh hết mở to rồi lại chớp chớp, thể hiện rõ sự ngạc nhiên xen lẫn bàng hoàng.

Không quan tâm đến biểu hiện ấy của anh, nhẹ cấu hai bàn tay vào đùi mình, “búp bê sứ” vẫn tiếp tục nói bằng chất giọng thanh thanh lại trong vắt. Người thanh niên đối diện vẫn chăm chú lắng nghe. Sau cùng, cậu trai kết thúc câu chuyện bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng, gương mặt đỏ bừng đầy e thẹn.

Dường như bị tác động bởi dáng vẻ đáng yêu ấy của cậu, người thanh niên kia không thể giữ im lặng được nữa. Anh ta bối rối gãi đầu gãi tai một lúc rồi ngớ ngẩn lắp bắp:

“Chuyện… cậu vừa nói là thật… ?”

“Dạ.” – Cậu khe khẽ đáp. Chữ “dạ” như ngân theo ánh mắt thiết tha cậu hướng về anh.

“Vậy… theo những gì cậu nói… thì cậu là nhóc hamster của tôi? Thú cưng của tôi? Người bạn duy nhất của tôi từ thuở ấu thơ…? Ý tôi là cậu … đã từng… ”

“Em …” – Búp bê sứ chợt mỉm cười. Nụ cười vẽ lên mặt cậu những nét trong sáng ngọt dịu như trăng rằm. – “… Không phải đã từng! Em bây giờ vẫn là thú cưng của hyung đó thôi, Yunho hyung. Với lại, đừng xưng cậu – tôi mà... Hyung làm em buồn quá, cứ gọi em là Jaejae như hồi đó, Yunho hyung nhé ?”

“Cậu nói… cậu là nhóc hamster đã chết…” - Người thanh niên, bấy giờ là Yunho, vẫn lảm nhảm, không để ý đến lời van nài của búp bê sứ - hamster - Jaejae. –“… còn bây giờ trở thành một thiên thần xuống đây hộ mệnh cho tôi? Và rằng cậu làm vậy vì nhớ đến tình cảm giữa chúng ta 10 năm về trước

Jaejae gật đầu liên tiếp vài cái. Mái tóc nâu nhạt trượt xuống dịu dàng theo chuỗi hành động của cậu.

“Cậu nói dối! Jaejae đã chết!” – Yunho tỏ ra không tin. Anh làm hành động như muốn đứng dậy khỏi ghế, gương mặt vốn điềm đạm trở nên đau đớn thất thần.

“Hyung!” – Jaejae cắt ngang cơn xúc động của Yunho bằng một cái ôm siết. Cậu nhổm dậy khỏi ghế bành và gần như ngả vào lòng anh. –“Jaejae đã quay lại rồi đây. Là thật. Và mãi mãi vẫn là pet của hyung dù diện mạo em có thay đổi như thế nào đi nữa. Yunnie, hyung vẫn chấp nhận em, vẫn thương em như xưa, phải không?”

“Jaejae…” – Bất giác cũng vòng tay qua người cậu, Yunho để rơi một giọt nước mắt trong niềm hạnh phúc bỗng chốc tràn dâng. Anh mặc kệ sự quái lạ của câu chuyện. Anh cũng mặc kệ cơn ngạc nhiên còn chưa lắng xuống của bản thân mình.

Jaejae. Jaejae của anh đã trở về. Cuối cùng thì anh lại có cậu - có một người để anh tiếp tục hết lòng yêu thương… như mười năm về trước.

Hạnh phúc. Hạnh phúc có màu hồng phải không?



PHỤP.
Và không khí màu hồng thoáng chốc trở nên đen kịt.

“Yunho hyungggggggggggggggggggggggggg!”

Junsu thét lên khi màn hình LCD – 55 inches tắt phụt trước mặt cậu. Hướng về người thanh niên đang giữ trên tay thiết bị điều khiển từ xa ánh mắt căm hờn, “cậu bé” – 21 tuổi – này cáu kỉnh ra lệnh:

“Mở lên cho em đi, Yunho hyung! Còn đoạn cuối em muốn coi. Mở. Mở ngay!”

Người tên Yunho vứt chiếc remote… qua cửa sổ rồi lạnh lùng nhếch mép:

“Phim DVD mà cứ làm như chiếu trên truyền hình. Lần sau có hyung ở đây mà còn coi mấy thứ phim sướt mướt lại bịa đặt như vậy thì coi chừng cái tivi của cậu bể nát đó, Su à.”

“Kệ em!!” – Junsu ngay lập chứng tỏ mình không phải là đứa dễ ăn hiếp. Tức tối tiến đến ngăn tủ lấy ra chiếc remote thứ hai rồi ấn muốn thủng nút Power, cậu sẵng giọng. –“Phim em coi hay dở gì kệ em. Sao hyung lại vào phòng em xem chung rồi ý kiến này nọ?”

“Tôi đâu có ngờ sở thích của cậu lại quái như vậy?” – Yunho cố tạo ra giọng độc địa. –“Lẽ ra tôi còn chịu được nếu như thằng nhân vật chính đừng có trùng tên với tôi. Yunnie… Coi mà gớm không tả nổi.”

“Hyung!!! Luật thứ 19: Không được xưng “tôi” với em. Vi phạm, phạt 50.000 wons.” – Junsu reo lên, hí hửng như bắt được vàng. Trong phút chốc quên khuấy chuyện Yunho vừa nói phim cậu coi là “gớm”.

“Umma không có ở đây cho cậu nhõng nhẽo đâu, Trái Banh.” – Yunho hừ giọng. –“Cứ tiếp tục coi cái phim sến này đi nhé. TÔI đi làm việc đây.” – Nói rồi, hắn nhanh chóng rảo bước khỏi căn phòng rộng của đứa em trai trước khi cậu lại tiếp tục gào thét với cường độ kinh khủng hơn.

*******************************


Rõ rách việc.

Yunho thầm nguyền rủa khi đóng sập cửa phòng. Hắn bước dọc theo dãy hành lang dài hun hút của tòa biệt thự nhà họ Jung, rùng mình nghĩ lại đoạn phim vừa nãy.

Rõ ràng mình nghe Yoochun nói chuyện điện thoại với Junsu…rằng đây là một bộ phim vô cùng đặc biệt. Để minh họa thêm cho từ “đặc biệt” vừa tung ra lòe bịp thằng nhỏ, hắn còn đưa ra dẫn chứng. Mà công nhận, dẫn chứng ấy của hắn vô cùng thuyết phục. Hắn nói, Changmin đã khóc khi xem phim này. Thật tình có chút tò mò… muốn xem thử thứ gì có thể khiến thằng quỷ vô cảm ấy rơi lệ. Thế mà…

Càng nghĩ càng cảm thấy mình ngu ngốc, Yunho không rẽ qua phòng làm việc nữa mà hướng thẳng về phòng ngủ của hắn ở lầu trên.

Jung Yunho – 22 tuổi, con trai trưởng trong gia đình tài phiệt có thế lực nhất nhì Hàn Quốc. So với đứa em trai, hắn có vẻ chăm lo cho việc làm ăn của gia đình hơn nên ngay từ năm 16 tuổi, Yunho đã được appa giao phó cai quản phần lớn công việc. Được coi trọng, tự bản thân hắn cũng bắt mình nghiêm túc, tránh xa những thứ phiền phức của bọn thanh thiếu niên rảnh rỗi thời nay. Mà theo Jung Yunho, danh sách những đứa thanh niên ngu xuẩn, rảnh rỗi, phiền phức đứng bậc nhất trên thế gian có tên thằng em hắn và gã bạn chí cốt của nó: Park Yoochun. Trong lứa bạn của Junsu, Yunho chỉ coi trọng mỗi Changmin. Thằng nhóc lúc nào cũng tỏ ra trưởng thành hơn tuổi thật, rất chín chắn, đúng mực và thông minh. Hắn đã từng rất quý Changmin và thật sự muốn nó sẽ trở thành thuộc hạ đắc lực bên cạnh hắn sau này.

Nhắc lại: hắn đã từng coi trọng nó. Hắn thật sự rất quý nó cho đến một ngày kia, Changmin đến trước mặt hắn và nói:

“Yunho hyung, không cần phải nhịn như thế! Hyung muốn cười thì cứ cười. Muốn chơi với Junsu hyung và Yoochun hyung thì cứ chơi, không cần phải che đậy. Làm người như hyung khó khăn lắm, em hiểu.”

Nói xong, Changmin nở nụ cười nửa miệng đặc trưng rồi lại chúi đầu vào laptop. Ngay từ giây phút ấy, Yunho nghĩ: thằng quỷ con vô cảm này chính là khắc tinh lớn nhất đời mình. Cả hôm nay, chính nó cũng là đứa gián tiếp bắt hắn dán mắt xem bộ phim nhão nhoẹt, bịa đặt kia.

Cái gì mà thú cưng từ nhỏ chết, biến thành một thiên thần rồi quay lại hộ mệnh kia chứ! Chuyện vậy mà cũng dựng thành phim! Ai mà tin cho được. Nực cười nhất là thằng nhân vật chính trùng tên với mình.

Tháo lỏng cravat, Yunho ngã người ra giường, chợp mắt một lúc… Nửa giờ sau, khi vừa tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là gương mặt đầy toan tính của Junsu.

“Hyung!”

“Ở đây làm gì?” – Tay trái dụi mắt, tay phải Yunho đẩy mặt Junsu ra xa.

“Chúng ta mua một con thú cưng đi hyung.” – Không quan tâm đến vẻ quạu quọ của hắn, cậu thản nhiên nói.

“Đồ điên. Tránh ra cho tao dậy đi rửa mặt.”

“Đi mà, hyung. Em sẽ trả tiền! Chỉ cần hyung đồng ý cho em nuôi nó thôi.”

Lần này thì Yunho không đuổi Junsu đi nữa. Im lặng nhìn em trai mình một lúc lâu, hắn nghĩ cậu đang thật sự nghiêm túc.

Bình thường thì Junsu của hắn sẽ reo ầm lên, ghi vào điện thoại rằng ngày X giờ Y, hắn đã xưng “tao” với cậu và vòi được từ hắn ít nhất 500.000 Wons tiền phạt. Vậy mà hôm nay, không những không nhắc đến món tiền đó, thằng em hắn còn đòi tự - bỏ - tiền ra mua thứ đồ nó thích.

Nếu có điểm gì ở thằng Su làm mình hài lòng thì đó chính là tính keo kiệt. Đức tính đó đang bù đắp cho sự vô dụng nó có thừa và sẽ giúp cuộc sống sau này của nó có chút tương lai.

Vậy mà giờ đây, Junsu đại keo kiệt lại muốn tự bỏ tiền ra mua một thứ gì đó. Một là tai họa sắp xảy ra, hai là cậu thật sự đang rất “cuồng”.

Như lần thằng nhỏ bỏ tiền ra thuê người tự bắt cóc mình để thử lòng Yoochun. May là tính chết nhát của Yoochun thua tình cảm hắn dành cho Junsu một chút nếu không thì đại họa đã xảy ra.

Lần này Junsu lại cuồng.

“Bị nhiễm bộ phim vừa xem rồi phải không?” – Hắn bất giác dịu giọng.

“Dễ thương quá, hyung à. Khúc sau dễ thương lắm mà hyung không coi. Em thật sự muốn có một petty đáng yêu, độc đáo nào đó để chăm sóc như Jaejae của Yunnie trong phim.”

“Đừng gọi cái tên đó ra. Thật tởm.” – Hắn nghiến răng. –“Một thằng con trai thừa thãi thời gian đến nỗi viết nhật ký cho thú cưng của mình không xứng đáng mang tên Yunho.”

“Chính vì anh ta tình cảm sâu nặng đến thế nên Jaejae mới quay về trả ơn đó chứ. Ai như hyung. Đồ máu lạnh.”

“Tôi thế đấy.” – Hắn lạnh lùng hừ giọng.

“Vậy hyung nói đi: có cho phép em mua không?”

“Có thì sao mà không thì sao?” – Yunho nheo mắt nhìn Junsu, vẻ như đang muốn chọc giận em mình.

“Hyung không DÁM cho em nuôi chứ gì?” – Cậu buột miệng. –“Hyung không dám cho em nuôi vì hyung sợ mình sẽ yêu nó luôn, đúng không? Thật ra hyung cũng thích nuôi thú cưng chết đi được mà giấu!”

“Ai gieo vào cái đầu rỗng của cậu ý nghĩ ngu xuẩn ấy vậy?” – Yunho nhìn Junsu trừng trừng, mắt hắn như muốn long lên.

“Không ai nói hết. Nhưng em biết. Em có cơ sở.” – Không hề sợ ánh mắt “giết người” của hắn, Junsu bình tĩnh đáp.

“Nói thử xem.”

“Là vì… là vì từ nhỏ xíu đến giờ… hyung chưa từng nuôi một con thú cưng nào cả - chưa một lần, đúng không? Là vì hyung sợ phải yêu thương nó, chăm sóc nó, buồn khi nó chết và thậm chí là tốn thời gian ghi nhật ký cho nó nữa.”

Yunho trợn mắt nhìn Junsu đang gân cổ tuôn ra một tràng lý luận. Phải mất cả phút sau, hắn mới đủ bình tĩnh để mở miệng đáp, giọng lạnh tanh:

“Giỏi tưởng tượng. Cậu nói hyung không – dám à? Được, hyung sẽ nuôi một con thú cưng cho cậu biết. Nuôi theo phong cách của Jung Yunho.”

“Thật hả, hyung?” – Junsu mừng rỡ reo lên. Cậu không ngờ chiến thắng lại đến dễ dàng như thế.

“Nhưng cậu trả tiền.”

“Dạ.”

“Còn hyung đi lựa.”

“Được luôn, hyung!”

~ ~ ~ ~

“Mà hyung lựa con nào dễ thương và độc đáo một chút nha.”

“Biết rồi. Giờ ra đi cho hyung rửa mặt thay đồ. Mai sẽ có thú cưng cho cậu.”

“Em ra ngay đây.” – Junsu ngoan ngoãn phóng ra khỏi phòng.

Nhìn theo dáng cậu em trai đang tung tẩy bước, Yunho còn kịp loáng thoáng nghe tiếng rì rầm: “Mình sẽ khoe với Yoochun.”

Thế đó.
Là cậu đã thách thức hyung, Jung Junsu.



*******************************

Jung Yunho đứng đó, giữa một đám vệ sĩ cỡ năm người, người nào người nấy mặt hầm hầm, tay lăm lăm giữ lấy những khẩu súng trong túi áo. Hắn đứng và nói chuyện với một tên lạ mặt qua “kẽ hở” hiếm hoi mà đám vệ sĩ chừa cho hắn.

Kẻ lạ mặt – “trùm” của tổ chức X55.

-----------------Flashback-----------------------

<<Em đang nghe, Yunho hyung.>>

“Hyung gọi cậu giờ này có trễ quá không, Changmin?”

<<Không sao. Mới 1 giờ thôi mà. Thường thì hai tiếng nữa em mới ngủ.>>

“Vậy được rồi. Hyung có chuyện muốn nhờ cậu đây.”

<<Hyung nói đi, nếu giúp được em sẽ giúp.>>

“Cậu tìm giùm hyung một chỗ bán thú nuôi, Changmin à. Những con thú càng lạ, càng độc đáo, càng hung dữ càng tốt. Hyung muốn mua ngay ngày mai.”

<<Hyung cúp máy đợi em tra cứu một chút.>>

…

Năm phút sau.

<<Tìm hiểu kỹ rồi, hyung. X55, một tổ chức nổi tiếng trong giới buôn lậu thú quý hiếm xuyên lục địa. Tuần trước chúng vừa nhập về một đợt hàng mới từ Đông Nam Á. Em đã đăng ký cho hyung đi xem hàng vào 1 giờ trưa ngày mai rồi. Theo lịch họp lấy được từ công ty hyung thì giờ đó hyung rảnh, đúng không?>>

“Ở đâu cậu moi được từng ấy thông tin trong vỏn vẹn năm phút vậy, Changmin?”

<<Em là hacker mà hyung. À, còn chuyện này suýt nữa quên dặn hyung: nhớ đem theo vệ sĩ, bọn này có thể nguy hiểm đó.>>

--------------------End flashback-----------------------

Và đó chính là lý do đại công tử nhà họ Jung có mặt ở đây vào lúc này – một giờ trưa, tầng hầm bí mật cao ốc Sky – cứ địa của X55 .


“Vậy yêu cầu của ngài là gì, ngài Jung?”

“Còn sống, lạ, hiếm, hung dữ… nếu có vẻ ngoài đáng sợ thì càng tốt. Tiền bạc không thành vấn đề.”

“Ngài theo tôi vào đây.” – “Tay trùm” phẩy tay cho nhóm người của gã lùi lại. Hiểu ý, đám vệ sĩ của Yunho cũng tẻ bớt sang hai bên, chừa đường cho hắn tiến tới. Và cùng với kẻ đó, Yunho bước vào căn phòng được khóa hai lớp cửa cẩn thận.

Sau cánh cửa hai lớp khóa là một gian phòng trần cao, rộng mênh mông như tòa đại sảnh nhưng tối mờ và nồng mùi khó chịu. Yunho nghĩ nó hao hao giống thứ mùi hắn ngửi thấy khi bị buộc tham quan vườn thú quốc gia hồi còn bé. Cùng với mùi “sở thú”, rền vang khắp gian phòng còn có những tiếng rên hừ hừ, nghe đầy kích động. Nó không phải tiếng gầm, gào, xé thịt như Yunho tưởng tượng. Chỉ là rên.

“Những con thú ở đây đều đã bị khống chế. Là thuốc tê liệt thần kinh vận động.” – G㠓trùm” giải thích.

Nằm dọc theo chiều rộng của gian sảnh là những ô “phòng” được phủ kín bằng vải đen. Yunho nghĩ chúng dùng để tránh cho những con thú nhìn thấy nhau, sinh ra kích động.

Gã trùm dẫn hắn đi theo con đường giữa hai dãy chuồng phủ vải đen. Đi đến đâu, gã vén vải đến đó và thuyết minh:

“Sói rừng Bắc Mỹ.”

“Cọp Siberia.”

“Báo gấm Jagar.”


…

Những con mãnh thú lờ đờ đưa mắt nhìn Yunho, hừ giọng rên nhẹ. Dường như tất cả chúng đều trong trạng thái nửa mê, nửa tỉnh. Hắn đưa mắt nhìn lại chúng rồi cất giọng thờ ơ:

“Chúng quá đẹp. Tôi cần thứ gì có vẻ ngoài xấu xí hơn. Theo nguồn tin, tôi biết các ông vừa nhập về từ Đông Nam Á một đợt hàng mới.”

Tay trùm của X55 bật cười khoái trá. Gã vỗ vỗ vào vai Yunho và khà giọng:

“Lâu lắm rồi Lee So Man này mới gặp được một khách hàng vừa sành điệu, vừa hiểu biết như ngài Jung. Mời ngài theo tôi đến cuối phòng.”

Cuối gian sảnh là ba chuồng thú đặt tách ra riêng biệt, vẫn phủ vải đen.

“Ngài tự xem đi.” – Gã trùm - Lee So Man - dễ dài lên tiếng.

Vén tấm phủ thứ nhất, đập vào mắt Yunho lúc bấy giờ là loài bò sát được mệnh danh “sứ giả cuối cùng còn sót lại của kỷ Phấn Trắng.” Khi hình dung cổ quái của nó vừa hiện lên sau chấn song, hắn buột miệng thốt lên:

“Rồng Komodo Indonesia.”

Lee So Man gật gù và chỉ ngón tay cái vào con thú:

“Ngài hài lòng về nó chứ? Cực quý, hung dữ, nguy hiểm và xấu xí.”

“Rất hợp với yêu cầu…” – Yunho khẽ cau mày. – “Nhưng vẫn còn một điều gì đó không ổn…”

“Có thể nó thiếu tính độc đáo.” – Lee So Man suy đoán. – “Ngài Jung không những sành điệu mà còn rất khó tính. Bên phải là chuồng thú cuối cùng của bọn tôi rồi, nếu ngài còn không đồng ý thì đành chịu. Mời ngài xem”

“Cuối cùng?” – Yunho tỏ vẻ ngạc nhiên. Hắn không vén tấm vải đen phủ chuồng thú tiếp theo mà hướng ánh nhìn về chiếc chuồng nằm trong góc gian sảnh. –“Nhưng ở đó vẫn còn một chuồng nữa mà?”

Lee So Man vội lắc đầu.

“Không, kế bên chuồng Komodo là loài rắn lục hai đầu cực hiếm chúng tôi tìm được ở Việt Nam. Ngoài nó ra không còn con thú nào nữa.” – Gã đáp, cố tình né tránh cụm từ “còn một chuồng nữa” của Yunho.

Nhưng Jung Yunho không phải là dạng người thích sự mập mờ. Chỉ vào chuồng thú trong góc, hắn tò mò hỏi: - “Cái đó là chuồng trống sao?”

Đối với Yunho, đó dĩ nhiên chỉ là một câu hỏi tu từ. Hắn biết câu trả lời là “Không phải.” Nếu là chuồng trống, không việc gì bọn buôn thú này phải phủ vải đen như vậy. Hơn nữa, trực giác mách bảo cho hắn biết: trong chiếc chuồng cuối cùng đó là một món hàng cực kỳ quý hiếm mà X55 đang muốn giữ lại, hoặc cố tình khơi gợi sự chú ý từ hắn để nâng giá.

Yunho từ từ tiến đến tháo tấm màn đen đang che phủ chiếc chuồng cuối cùng. Lee So Man hơi nhướn mày nhưng vẫn không tỏ ý ngăn cản. Không hiểu sao, gã cảm thấy tin tưởng vị khách hàng này. Ánh nhìn của hắn đối với những con thú bị cầm tù và ngược đãi không ánh lên sự thương hại hay tức giận. Tất cả chỉ là một thoáng thú vị rồi lại thờ ơ. Những kẻ như vậy chắc chắn sẽ không đem đến phiền phức cho X55.

Dù cho…
Trong chiếc chuồng cuối cùng… không hẳn đang nhốt một con thú.

<End part 1.>

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Three-shot] You're my pet  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Three-shot] You're my pet  _
Bài gửi  [Three-shot] You're my pet  Empty29.01.11 16:27#2

Part 2.

Trong chiếc chuồng cuối cùng… không hẳn đang nhốt một con thú.




Khi lớp màn đen được dỡ xuống, cả Yunho cũng không biết chính xác thứ hắn vừa nhìn thấy là gì. “Nó” chắc chắn không phải là một con thú, hắn biết. Nhưng nếu không phải là thú thì tại sao lại có mặt ở đây?

Trong lúc Yunho còn bận chìm đắm vào mớ suy nghĩ hỗn độn xen lẫn giữa ngạc nhiên, tò mò và thích thú thì “thứ” trong chiếc chuồng đã kịp phát hiện ra sự có mặt của hắn.

Trong tư thế nửa trườn, nửa bò trên mặt sàn bẩn thỉu, “nó” ngước mắt nhìn gã thanh niên cao 1m84 đang đứng ngay sát chấn song. Cái đầu nhỏ phủ đầy tóc của nó khẽ nghiêng sang trái rồi lại nghiêng sang phải, ra vẻ e dè. Một lúc lâu sau, dường như xác định được sinh vật trước mắt mình không nguy hiểm, nó nhẹ nhàng di chuyển, tiến đến gần hắn hơn. Bàn tay gầy guộc lại lấm lem đen đúa của nó đưa ra như muốn chạm vào hắn.

Yunho, trong vô thức, chợt quỳ xuống để nó – hay cứ tạm gọi là Tóc đen - có thể chạm vào mình. Nhưng nó không làm vậy. Tóc Đen chỉ tỳ người vào chấn song, tiếp tục im lặng quan sát. Hắn cũng nhìn lại vào mắt nó, không chút kiên dè. Ngay lúc đó, Yunho nhận ra: sinh vật quái lạ trước mặt mình có một đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt to dài của nó vẫn tỏa ra những tia sáng rực, lẩn khuất sau sau mái tóc đen phủ lòa xòa dài gần đến hông. Nhìn vào đôi mắt ấy, Yunho bất giác cảm thấy như có một luồng điện vừa chạy qua người mình.

Mãi một lúc sau, hắn mới có thể bình tĩnh lại và quan sát kỹ càng hơn. Sinh vật trước mắt hắn không mặc trên người thứ trang phục nào nên với khoảng cách này, Yunho có thể khẳng định: “nó” chắc chắn là con người. Một thanh niên, gầy khẳng kheo, tay chân đầy đủ, mặt mũi bình thường.

Chỉ là… tại sao một thanh niên lại có mặt ở đây?

Dáng ngồi và mái tóc làm cho Tóc đen trông có vẻ nhỏ bé nhưng Yunho đoán sinh vật trước mặt hắn phải cao 1m7 trở lên. Cung cách cư xử của nó không khiến hắn ngạc nhiên lắm. Ngược lại, Yunho chỉ thấy thú vị khi liên tưởng đến bộ phim Cậu Bé Rừng Xanh mà may là hồi 14 tuổi Junsu đã ép hắn xem cùng. Có thể thằng nhóc trước mặt hắn là một trường hợp tương tự. Vừa mông lung nghĩ ngợi, hắn vừa với tay, định vén bớt mái tóc lòa xòa của Tóc Đen để có thể trông rõ gương mặt nó. Song, ngay khi hắn vừa đưa tay ra, Tóc đen đã nhanh như một con cheo, rụt sát lại vào tường, đôi mắt sáng cụp xuống hoảng hốt.

“Nó rất nhát.” – Lee So Man cuối cùng cũng lên tiếng. Từ nãy đến giờ gã đứng đó, âm thầm quan sát hai thứ thú vị nhất gã từng được biết trong đời: một vị khách đặc biệt và một món hàng đặc biệt. Chỉ là gã có chút thắc mắc.

Một khi hai thứ đặc biệt đối diện với nhau, liệu trong mắt chúng, đối phương có còn là “đặc biệt”?

“Nó rất nhát.” – Gã lập lại. –“Cả tháng nay, nó chưa bao giờ lại gần chấn song thậm chí cả lúc có người đem đồ ăn đến. Đối với ngài Jung đây, vậy là đã rất thân thiện rồi.”

“Tôi mua nó.” – Yunho vừa nói vừa phủi tay đứng dậy.

“Hả?” – Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng chính Lee So Man cũng phải trố mắt ngạc nhiên trước sự dứt khoát đến đường đột của vị khách quái tính. Chữ “ngài” lơ lửng mãi trên vòm họng của gã không tài nào thoát được ra ngoài.

Yunho dường như đã quá quen với chuyện làm những người xung quanh hắn kinh ngạc. Nhìn vào gã trùm buôn thú, hắn mỉm cười:

“Theo giới thiệu, X55 rất chu đáo, lo vẹn toàn dịch vụ hậu đãi cho khách hàng. Tôi quyết định mua rồi, nên giờ ông có thể quyết định bán hay không.”

“Được thôi!” – Giọng Lee So Man vang lên hòa lẫn với tràng cười sảng khoái. Gã rút ra từ túi áo một điếu xì gà. Rồi vừa phì phèo thuốc, tay trùm thú lậu vừa khoát tay hào phóng. – “Giờ chúng ta ra ngoài thương lượng giá cả và bàn việc giao hàng. Hiếm khi nào buôn bán với tâm trạng thoải mái thế này.”

Yunho nhìn lại Tóc Đen một lần nữa và luyến tiếc kéo tấm màn che. Hắn đi theo Lee So Man ra khỏi gian phòng rộng trong khi gã vẫn đang hào hứng giải thích:

“Chúng tôi tìm thấy nó ở rừng Indo. Một người – thú bằng xương bằng thịt đúng không? Nó nhanh nhẹn lắm nên việc tóm được nó thật khó khăn. Lẽ ra bọn này đã bỏ cuộc nếu không nghe thấy nó mở miệng.”

“Nó biết nói?” – Giọng Yunho ánh lên vẻ ngạc nhiên thật sự.

“Đúng thế.” – Gã trùm buôn thú nhếch miệng, để lộ hàm răng vàng chóe. – “Nó nói. Một từ thôi… nhưng ngài biết không, ngài Jung: vô cùng thú vị.”

Yunho bất giác nheo mắt, trong một giây ngắn ngủ, hắn có cảm giác đây chính là điểm thú vị nhất trong ngày.

Lee So Man nhìn vị khách hàng “yêu thích” của gã rồi bật cười. Dường như để thêm phần kịch tính, tay trùm không nói lớn. Thay vào đó, gã ghé sát tai Yunho, thì thầm.

Sau khi nghe xong, Yunho nghĩ: trực giác của hắn quả là rất ít khi sai lầm.

************************************

Hợp đồng được ký kết nhanh chóng giữa hai bên vừa mua thuận bán. Khi Yunho ký tấm séc, Lee So Man còn cẩn thận dặn dò thêm:

“Có chuyện này chắc ngài cũng biết: X55 sẵn sàng nhận lại hàng đã giao bất kỳ lúc nào người mua muốn. Nhưng… cũng không bao giờ để cho một khách hàng nào của chúng tôi phải mua thứ đã dùng rồi. Ngài cứ yên tâm, ngài Jung.”

Giọng tay trùm từ niềm nở đột nhiên trở nên lạnh tanh. Lần đầu tiên kể từ khi tiếp xúc, Yunho nhận ra gã đàn ông này quả thật như Changmin đã nói: là một kẻ vô cùng đáng sợ.

Hắn nhếch cười.

Dĩ nhiên Yunho biết tên trùm thú lậu muốn nói gì. Ý hắn là: một khi khách hàng trả lại “đồ” đã mua cũng đồng nghĩa với việc ra lệnh “hãy giết chết nó.”

Nhưng tại sao phải trả lại trừ phi không thể kiểm soát nổi món hàng hoặc một ngày kia chợt đâm ra chán ngán. Yunho đã cười. Hắn thừa tự tin sẽ khống chế được sinh vật lạ lùng đó. Còn chuyện có đột nhiên đâm chán hay không là việc của tương lai, hắn tạm thời không muốn nghĩ đến. Chỉ biết là: ngay lúc này đây, hắn đang rất thích thú. Mà những chuyện làm cho Jung Yunho cảm thấy thật sự thích thú chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Một trong những “đầu ngón tay” đó chắc đang háo hức chờ đợi hắn ở nhà. Một “đầu ngón tay” khác thì hắn lại sắp sở hữu ngay đây. Chỉ nghĩ đến đó, Yunho đã thấy thú vị. Ấn số người trợ lý, hắn nói:

“Chiều nay tạm hoãn mọi công việc. Tôi có chút chuyện riêng cần giải quyết.”

Junsu, hyung cậu đem ngạc nhiên về cho cậu đây.

************************************

Chiếc xe Bentley cáu cạnh đưa Yunho về đến tòa biệt thự nhà họ Jung. Theo sau hắn là chiếc xe tải đặc biệt của X55. Khi bán Tóc Đen cho hắn, gã Lee So Man còn đưa kèm vô số đồ dùng lỉnh kỉnh khác. Yunho đã vứt hết, hắn không cần dùng đến thứ gì của tay trùm chỉ trừ món đồ duy nhất: khẩu súng thuốc mê.

Tẩm trong từng cây kim nhỏ cỡ vòi ong là một lượng thuốc tê liệt thần kinh khá mạnh, được đặc chế. Thứ thuốc này chỉ làm cho kẻ trúng phải hạn chế khả năng vận động mà vẫn giữ được tinh thần tỉnh táo. Lee So Man giúp Yunho đề phòng chuyện “thứ cưng” mới của hắn sẽ gây rối. Bình thường nó tỏ ra khá lành tính nhưng biết đâu được những chuyện sẽ xảy ra.




“Hyung! Hyung!”

Junsu nhảy chồm vào phòng anh trai mình khi nhận được sự cho phép.

“Đâu? Đâu? Hyung?”

“Đem lên phòng riêng rồi. Đợi chuẩn bị xong mọi thứ cậu mới được bước lên.” – Yunho vừa tháo áo khoác ngoài vừa đáp.

“Phòng riêng???” – Junsu phản ứng như người mới bị tát cho một cú đau điếng. –“Hyung để Jaejae của chúng ta ở một phòng riêng luôn à?”

Yunho lừ mắt nhìn em trai mình:

“Điều đó lạ lắm sao mà đóng ra cái gương mặt thất thần tái xanh như vậy? Phòng riêng. Chỉ vì điều đó cần thiết mà thôi.”

“Hyung TUYỆT QUÁ!!!!!!!!!!!!!!!!” – Junsu hét lên. Cậu nhảy bổ vào Yunho theo đúng nghĩa đen khiến hắn phải né qua một bên trước khi cả hai cùng té.

“Nhưng mà… lúc nãy mày vừa nói cái gì được ở phòng riêng vậy, Trái Banh?” – Nhìn Junsu tự lồm cồm đứng dậy, Yunho nheo mắt hỏi.

“Jaejae.” – Junsu thản nhiên đáp, không mảy may quan tâm đến lối xưng hô quá đáng của anh mình.

“Jaejae?”

“Ừ, Jaejae! Em thích cái tên đó. Em muốn cái tên đó. Và chỉ có thể là cái tên đó mà thôi.”

Yunho im lặng suy nghĩ một lúc. Rồi nửa phút sau, nở một nụ cười nửa miệng, hắn nói:

“Jaejae là một cái tên dễ thương phải không?”

“Dĩ nhiên.”

“Nghe có vẻ bé nhỏ, xinh đẹp.”

“Đúng đó, hyung!”

“Hiền lành, sạch sẽ nữa.”

“Dạ phải rồi.”

“Thế thì cứ đặt như cậu muốn đi.” – Vẫn giữ trên môi nụ cười, hắn dễ dãi quyết định.

“Oh yeah!” – Junsu reo lên, không chút đề phòng nụ cười khẩy đầy ngụ ý của Yunho. –“Vậy chừng nào em mới được lên phòng xem Jaejae?”

“Đợi người ta giao xích đã.” – Yunho đáp.

“Xích?” – Junsu trố mắt. – “Anh định xích Jaejae yêu quý của chúng ta hả?”

“Có ý kiến gì sao?”

“Em không chịu đâu! Làm vậy tàn nhẫn. Yunnie trong phim có đối xử với Jaejae như vậy bao giờ đâu.”

Nhìn vào gương mặt nhăn nhó của Junsu, Yunho lại cười:

“Hyung đã nói là hyung sẽ nuôi thú cưng theo phong cách của Jung Yunho mà.”

“Hyungggg!” – Junsu giãy nãy. –“Không được.”

Yunho nhìn em trai mình rồi thở hắt ra phiền não. Đến bao giờ thằng nhóc này mới lớn lên được đây? Vừa nghĩ, hắn vừa lấy điện thoại ra và ấn số.

“Cậu Jang đó phải không? Hủy sợi xích lúc nãy tôi đặt nhé.”

“Hyung!!!” – Junsu búng tay cái chóc.

“…Thay vào đó đặt làm sợi khác đi. Lần này thì không cần phí tiền làm bằng chất liệu siêu nhẹ và bọc đệm phía trong nữa.”

Mặt xám ngoét, Junsu giật lấy điện thoại trong tay hắn và gào vào đó:

“Sợi cũ, anh Jang nghe chưa. Lấy sợi cũ!!”

Trả lại điện thoại cho Yunho, Junsu tiu nghỉu:

“Em chịu thua rồi, hyung muốn làm gì thì làm. Khi nào xong, gọi em lên xem nhé.”

“Dĩ nhiên rồi.”


************************************

Căn phòng phía trên cùng của tòa biệt thự trong vòng nửa ngày đã hoàn toàn thay đổi. Yunho cho dời tất cả nội thất đi, thay vào đó, hắn đặt vào một góc rừng nhiệt đới thu nhỏ. Hắn thậm chí còn dựng lên vài ba hốc đá nhân tạo. Theo những gì Lee So Man nói, X55 đã tìm được “Jaejae” khi nó đang ngủ trong một hốc núi. Cuối cùng, hắn biến nhà vệ sinh thành một thác nước. Vậy là hoàn hảo.



Jaejae được đưa vào phòng trong trạng thái bất tỉnh. Để tránh sơ suất trên đường vận chuyển, bọn buôn thú đã đánh thuốc mê. Nhưng mãi một lúc rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy. Yunho đứng khoanh tay nhìn “thú cưng” mới toanh của hắn nằm co ro trong hốc đá và thầm nguyền rủa bọn vận chuyển ngu ngốc không ước tính chính xác lượng thuốc cần dùng.

Tranh thủ lúc Jaejae còn ngủ, hắn đã tròng vào người nó một bộ quần áo liền quần bằng vải bố không tài nào xé rách nổi và sợi xích dài 15 mét hắn đặt. Yunho cho người cắt ống quần ngắn để Jaejae có thể dễ dàng di chuyển. Cuối cùng, hắn đem tới một ít trái cây. Vậy mà khi mọi thứ đã xong xuôi, nó vẫn cương quyết không tỉnh.

Yunho đứng ngoài bán kính của sợi xích, âm thầm quan sát Jaejae. Hắn không lợi dụng lúc nó ngủ để tiếp cận và nhìn mặt kỹ mặt nó. Yunho muốn, mọi chuyện cứ xảy ra từ từ, từng bước, từng bước một. Hắn tin rằng sẽ có lúc Jaejae sẽ tự động lại gần hắn.



“Ummm…umm…”

Jaejae cuối cùng cũng hé mắt còn Yunho thì ngay lập tức ẩn mình sau một gốc cây.

Cứ bí mật quan sát xem sao. Hắn nghĩ.

Nó từ từ ngồi dậy và quay đầu nhìn tứ phía. Rồi một cách chậm rãi, Jaejae bò ra khỏi hốc núi vẫn với dáng điệu sợ sệt e dè. Mái tóc đen lòa xòa che phủ gần hết gương mặt nên hắn không biết nó đang vui buồn ra sao. Nhưng chỉ cần nhìn vào đôi bờ vai gầy đang run nhẹ, cái cách nó sờ từng nhành cây, cọng cỏ, hắn cũng đủ hiểu: thú cưng của hắn đang hạnh phúc. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Yunho không hiểu sao mình lại mỉm cười.

Jaejae tiến đến gần mớ trái cây và rụt rè cầm lên một quả táo. Khi đưa tay định với thêm một quả khác, nó nhận ra mình đang bị xích. Có lẽ do sợi xích quá nhẹ nên nãy giờ nó không để ý. Jaejae đưa sợi xích lên ngang mặt, quan sát một chút rồi hạ tay xuống. Yunho nghĩ phản ứng bình lặng đến thế là vì nó đã quen với việc này. Hắn tự hỏi trong một tháng qua, nó đã sống ra sao với đám người buôn thú ấy.

Jaejae cũng nhanh chóng nhận ra phủ trên người mình bấy giờ là một lớp vải. Trái với dự tính của Yunho: nó không hề ngạc nhiên hay khó chịu, càng không muốn xé bộ quần áo đi. Ngược lại, Jaejae nhẹ nhàng sờ vào lớp vải trên người từ ống tay, đến vạt áo, đến quần. Cuối cùng, vòng hai tay ôm lấy vai mình, nó gục đầu xuống, thân thể gầy gò run lên bần bật.

“Hức hức hức ~ ~ ~ ~…”

“Hức hức hức ~ ~ ~ ~ …”

Yunho không biết tiếng tru tréo nó đang phát ra có phải là tiếng khóc hay không nhưng âm thanh đó vẫn khiến hắn khó chịu. Hắn đành ra khỏi chỗ ẩn nấp và tiến đến gần Jaejae.

“Này.” – Hắn gọi.

Nó ngước mắt lên nhìn hắn. Rồi trong tích tắc, nó biến mất vào hốc đá, vứt lại quả táo cho Yunho.

“Này.” – Hắn ngồi thụp xuống và nhìn vào bên trong cái hốc tối tăm. –“ Này… cậu! Hình như cậu hiểu được tiếng Hàn Quốc mà, phải không? Theo lão Lee So Man nói thì từ đầu tiên cậu thốt lên khi nhìn thấy lão là một từ tiếng Hàn.”

“…”

“Đừng sợ. Ra đây đi. Cậu biết là tôi không làm gì cậu mà.”

“…”

“Ra đây ăn nào?” – Yunho nhặt quả táo lên và dứ dứ trước mặt nó.

Jaejae vẫn im lặng không đáp. Nhưng rồi chỉ trong vòng một cái chớp mắt, nó thò tay ra giật lấy quả táo và rụt về.

Hành động của Jaejae làm Yunho bật cười thú vị. Hắn vẫn tiếp tục nói, không cần biết nó có nghe và hiểu hay không:

“Tôi đi ra cho cậu yên tâm. Cứ ăn hết mọi thứ trái cây trong phòng đi nhé. À, lát nữa sẽ có một người khác lên đây gặp cậu. Mà không sao đâu, nó chỉ làm phiền cậu một lần duy nhất thôi rồi sẽ không bao giờ dám đặt chân vào đây nữa đâu.”




Yunho về phòng mình. Hắn thả người xuống ghế bành trong tâm trạng thoải mái chưa từng có. Bước đầu tiên thật dễ dàng và thuận lợi. Dù sao Jaejae vẫn là một đứa nhóc ngoan. Có lẽ một phần do ảnh hưởng của thuốc mê chưa tan hết, phần khác còn lạ lẫm với nơi đây nhưng hắn biết: phần lớn vẫn là vì bản tính của nó. Ngoan. Trái với cái đứa đang ầm ầm gõ cửa phòng hắn lúc bấy giờ.

Mở cửa. Và đập vào mắt Yunho là gương mặt háo hức của Junsu. Cố gắng tạo ra vẻ nghiêm túc, hắn nói:

“Đợi một chút hãy lên.”

“Hyung! Em hồi hộp quá. Jaejae của em là loại thú gì vậy?”

“Của cậu?” – Yunho nheo mắt.

“Dạ em xin lỗi. Của chúng ta.” – Junsu vừa nói vừa lè lưỡi. –“Theo số sụt giảm đáng kể trong tài khoản của em thì nó là một con thú quý hiếm lắm, phải không hyung?”

“Có một không hai.” – Hắn nhe răng cười khi nghe cậu đề cập đến chuyện “tài khoản sụt giảm đáng kể.”

“Oh yeah!” – Junsu quả thật đang vui vẻ. – “Tuyệt như thế thì mai mốt có dẫn Yoochun và Changmin đến xem cũng có thể ngẩng cao đầu tự hào phải không hyung?”

“Ừ.” – Yunho xoay người trên chiếc ghế bành êm.

“Thế em lên thăm Jaejae được chưa?”

“Ừ.”

Không kịp nghe tiếng ừ thứ hai, Junsu đã biến mất khỏi phòng. Yunho đứng dậy khỏi ghế bành và từ từ đi theo cậu. Khi hắn vừa đặt chân lên hành lang thì tiếng la của Junsu đã vang lên một cách khủng khiếp.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

Cậu bật khỏi căn phòng, lao ngược về phía anh trai mình đang đi đến và ôm chặt hắn:

“Th…e…rng…de rinnnn.”

“Đang nói gì vậy?” – Yunho cố gắng kiềm chế để không bật cười. Gỡ tay Junsu ra khỏi mình, hắn thản nhiên hỏi tiếp: -“Thấy Jaejae xinh không?”

“Hyung… the ring.” – Junsu bấy giờ mới có thể nói nên lời. Mặt cậu tái đi, nhợt nhạt như sắp chết. –“Ở trong phòng không có Jaejae, chỉ có con ma tóc dài trồi lên từ giếng như trong phim The Ring mà thôi.”

“Lại nhiễm phim ảnh.” – Yunho không thể nhịn được nữa phải bật cười. –“Ma quỷ nào. Đó là Jaejae, petty của hyung đó.”

“Jae…jae?” – Junsu chỉ thốt lên được hai chữ rồi câm bặt như hóa đá. Mãi một lúc sau, cậu mới tròn mắt nhìn Yunho:

“Jaejae hóa thành người nhanh vậy sao hyung???”

“Đừng có trốn tránh thực tế nữa, Jung Junsu. Hyung đã lấy tiền của cậu mua về một người rừng. Đáng yêu vừa ý cậu chưa?” – Yunho mở cửa bước vào phòng của Jaejae mặc cho em trai mình chỉ dám đứng nép ở phía ngoài.

Hắn tiến đến phía Jaejae - bấy giờ bị tiếng hét của Junsu làm cho sợ rúm ró trong hốc đá - và nhẹ nhàng nói:

“Không sao. Không việc gì phải sợ. Đó là Trái Banh...”

“Hyung!!” – Bên ngoài vọng vào tiếng Junsu đang rít lên.

“À, là em trai của tôi.”

Jaejae lập tức thò đầu ra khỏi hốc đá. Không hiểu câu Yunho vừa nói hay tiếng rít của Junsu đã tác động đến nó, một cách mãnh liệt. Mắt nó mở to, miệng mấp máy. Thậm chí Jaejae còn dùng hai bàn tay với những móng dài của nó chụp lấy cánh tay Yunho. Rồi cuối cùng, Jaejae cũng phát ra những thanh âm đầu tiên kể từ khi hắn gặp nó đến giờ:

“Hy…ung..”

Va chạm đầu tiên, đối thoại đầu tiên… Tim Yunho bất chơt đập mạnh. Hóa ra nuôi thú cưng là như thế này đây.

**************************************

Bấy giờ Yunho đang ngồi ở phòng Junsu, kiên nhẫn chờ cậu nín khóc. Khi nghe kể lại việc mua Jaejae và nhìn thấy tình cảnh của nó bấy giờ, cậu ba nhà họ Jung không những không tức giận vì tiếc tiền như những gì anh cậu suy đoán mà lại đâm ra nước mắt giọt ngắn giọt dài.

“Tội quá.”

“…”

“Trông chỉ trạc tuổi anh em mình mà thật khổ. Hyung mua về là đúng quá rồi. Có đắt hơn thì cũng phải mua.”

“…”

“Đã vậy còn là người Hàn Quốc nữa chứ.”

“…”

“Em xin lỗi vì nói Jaejae là ma giếng.”

“…”


Yunho vẫn ngồi im, nghĩ ngợi. Những lời của Junsu như trôi tuột từ tai này sang tai kia và hắn mặc kệ chuyện đó. Lúc nãy Jaejae chỉ bật lên tiếng hyung rồi câm bặt. Nó buông hắn ra và lại nấp vào hốc đá.

Mọi chuyện có lẽ đang khó khăn đây. Hắn không biết tại sao một người Hàn Quốc lại lưu lạc ở rừng Indo để đến nông nỗi trở thành như bấy giờ.

Từ đầu tiên Jaejae thốt lên khi gặp đám thợ săn là: umma… Bây giờ lại là hyung. Thật bất thường. Có lẽ mình phải nhờ đến cái đầu của Shim Changmin nghĩ giúp thôi. Nhưng chuyện đó phải để sau, tạm thời phải khiến Jaejae quen với mọi chuyện đã.

**************************************

Một tháng trôi qua.

Đúng là dần dần Jaejae đã quen với hai em Yunho. Nó không còn lẩn trốn vào hốc đá khi hai người bước vào phòng. Thậm chí thỉnh thoảng còn chạm vào cả hai. Đồ ăn thức uống Yunho hay Junsu đưa đến nó cũng ăn một cách hào hứng. Junsu cứ mỗi lần được Jaejae chạm vào là lại suýt bật khóc.

“Dễ thương ~ ~ ~ ~ Dễ thương quá hyung ~ ~ ~ ~”

Và mỗi lần như thế, Yunho lại xách cổ Junsu ném thẳng ra ngoài.

“Cút ra đi, Trái Banh.”

Rồi cả hai lại thi nhau dạy cho Jaejae nói. Thật ra nó tiếp thu cực kỳ nhanh, chỉ là không muốn mở miệng. Tất cả những gì nó thốt lên vẫn là: hyung, umma… rồi sau này, thỉnh thoảng còn có cả Yunho, Junsu… Khi nghe thấy tiếng Junsu bật lên từ chất giọng thanh thanh nhưng rụt rè của Jaejae, thằng em hắn lại lải nhải điệp khúc:

“Dễ thương ~ ~ ~ ~ Dễ thương quá hyung ~ ~ ~ ~”

Kết quả là vẫn bị ném ra ngoài.

Khi chỉ còn một mình hắn và nó trong phòng, Yunho mới cất tiếng:

“Cho tôi xem mặt nhé, Jae?”

Jaejae lắc nhẹ đầu và quay đi hướng khác. Lần nào cũng vậy. Nhưng Yunho biết, hắn sẽ kiên nhẫn chờ.

Dĩ nhiên ngày đó rồi cũng đến, chỉ là không theo cách hắn mong đợi dù chỉ một miligam. Sai lầm lớn nhất đời hắn là đã tiết lộ cho Junsu biết khẩu súng bắn thuốc mê.

Hai tuần sau nữa…

“Hyung đi công tác Hongkong một tuần, giao Jaejae cho em.”

“Dạ!”

“Cẩn thận đó.”

“Em biết mà!!”

“Đừng có quên..”

“EM BIẾT!”

“À, trong ngăn tủ của hyung có một khẩu súng bắn thuốc mê. Nó không gây hại cho Jaejae. Nên nếu có chuyện gì phát sinh, cậu có thể sử dụng nó.”

“Dạ.”

Và chuyện này đã đem đến một hậu quả kinh khủng.

Năm ngày sau chuyến công tác Hongkong, Yunho trở về nhà. Hắn về sớm một chút vì công việc thuận lợi. Thật lòng Yunho cũng có chút sốt ruột khi để Junsu và Jaejae ở với nhau. Mặc kệ người quản gia cúi đầu chào khi ra mở cửa cho hắn, Yunho bước nhanh vào nhà. Người đầu tiên hắn muốn gặp lúc này là Jaejae còn không thì ít ra cũng là gương mặt nham nhở của thằng em hắn. Vậy mà đón Yunho ở phòng khách tòa biệt thự lại là Yoochun và Changmin.

“Sao lại ở đây?” – Yunho buột miệng.

“Yunho hyung đón khách kỳ quá!” – Yoochun cau mày đáp. Còn Changmin thì đi thẳng vào vấn đề:

“Vì Junsu hyung mời tụi em đến. Hyung ấy nói có thứ rất tuyệt vời muốn cho tụi em xem.”

Mặt Yunho thoắt chốc sa sầm. Khỏi hỏi hắn cũng biết thứ tuyệt vời Junsu muốn khoe là cái gì. Không thèm nói thêm tiếng nào với Yoo, Min, hắn lập tức lao lên phòng Jaejae.

Junsu, tôi giết cậu. Tôi giết cậu!

Hắn mở tung cửa căn phòng nhưng Jaejae không có trong đó. Chuyện này càng làm cơn giận của Yunho bùng lên dữ dội. Hắn đi xuống phòng Junsu với tốc độ của một cơn lốc. Chưa bao giờ đại công tử nhà họ Jung lại đâm ra mất bình tĩnh như vậy.

“SU!! RA ĐÂY!”

Hắn đạp cửa.


Và rồi khi cánh cửa mở ra trước mắt, … trong một tích tắc, cơn giận của Yunho bay biến. Thay vào đó là một thứ cảm xúc không thể gọi tên.

Thằng em trai trời đánh tự tiện của hắn đang ngồi trên chiếc giường khổng lồ của cậu ở giữa phòng. Và kế bên Junsu lúc bấy giờ… là một người khác.

Người đó ngồi co ro trên chiếc giường trong bộ trang phục trắng mềm mại, mái tóc đen mượt ôm lấy gương mặt thanh tú. Mũi, môi kết hợp hài hòa với nhau vẽ lên những nét ngây thơ và đáng yêu đến nao lòng. Nếu không nhờ nhìn đôi mắt to lấp lánh những tia sáng rực của nó, Yunho sẽ không thể nào nhận ra…

Đó chính là Jaejae của hắn.

<end part 2.>

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Three-shot] You're my pet  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Three-shot] You're my pet  _
Bài gửi  [Three-shot] You're my pet  Empty29.01.11 16:29#3

Part 3.

Đó chính là Jaejae của hắn.

Đúng rồi. Đó là Jaejae của hắn.
Nhưng…
tại sao?

~ ~ ~ ~ ~ ~

~ ~ ~

~ ~

~

**********************************


Đại công tử nhà họ Jung là một nam nhi dư thừa lòng tự hãnh. Từ thưở bé đến lúc lớn khôn, chưa từng nghi ngờ bản thân bất kỳ điều gì, chưa bao giờ cho đến ngày hôm nay.

Hắn đứng đó, im lặng không thốt nên lời và đang xem xét lại khả năng nhìn, nói, phân tích sự việc của hắn.

Người ngồi đó là Jaejae. Hắn biết.

Nhưng sao có thể là Jaejae?

Vẫn đứng im, Yunho loáng thoáng nhận ra ý nghĩ của hắn cứ liên tục câu trước câu sau đối chọi nhau bôm bốp.

Jaejae.
Jaejae.


Thú cưng của hắn – Jaejae - chỉ mới năm ngày trước thôi, hãy còn là một thằng nhóc gầy gò ốm yếu, tóc tai lòa xòa. Tuy làn da vẫn trắng do sống trong vùng rừng rậm nhiều bóng râm nhưng lại thô ráp, xỉn đen vì cáu bẩn. Cả miệng nó nữa… Hắn nhớ đôi môi của Jaejae sao lại có thể hồng màu anh đào như vậy?

Người ngồi trên chiếc giường xinh xắn như một con búp bê. So với “Jaejae” hamster trong bộ phim sướt mướt ngày trước còn đáng yêu hơn bội phần. Mái tóc lòa xòa thường bết lại với nhau nay biến mất. Thay vào đó là kiểu tóc hợp mode với từng sợi cắt tỉa khéo léo mượt mà như tơ. Cả làn da, cả mũi miệng… Mọi thứ dường như đều đảo điên thay đổi …chỉ trừ đôi mắt trong.

Đôi mắt của Jaejae vẫn thế, vẫn sáng, trong vắt và vẫn đẹp.

Hắn biết: đôi mắt không thay đổi vì nó đã quá hoàn hảo rồi.

“Yun…ho.”

Tiếng kêu rụt rè của Jaejae cắt đứt dòng suy nghĩ ngày càng chuyển sang chiều hướng “Yunnie” của cậu hai nhà họ Jung. Yunho rùng mình nhận ra sức ảnh hưởng của bộ phim đó lên hắn quả thật không nhỏ. Rằng không chỉ một mình Susu của hắn, cả Jung Yunho hắn đây cũng đâm ra lẩn thẩn mất rồi.

Và thế là hắn từ từ tiến đến cạnh chiếc giường, vòng tay đỡ lấy Jaejae rồi nhấc bổng nó lên.

“Tôi đưa cậu về phòng, Jaejae.”

Nói xong, hắn đi ra khỏi phòng, không để ý đến Junsu đang chết trong tư thế ngồi ở ngay bên cạnh.

Cũng như anh mình, cậu ba nhà họ Jung nãy giờ im hơi lặng tiếng. Nhưng dĩ nhiên là vì sợ. Thật ra, sự trở về bất thần của Yunho không làm Junsu hoảng hốt lắm. Việc cậu tự tiện mời Yoochun và Changmin đến ngắm Jaejae cũng không thành vấn đề. Thậm chí cả tội tày đình là bắn thuốc mê rồi cho cả đội ngũ ở spa riêng đến chỉnh trang, tỉa tót cho Jaejae “cưng” cậu cũng không tính đến.

Cái quan trọng là… ác quỷ nhà cậu vừa lấy đâu ra giọng điệu ngọt ngào đó khi nói chuyện với Jaejae? Junsu trong phút chốc đã sợ hãi đến nỗi run lên bần bật. Cậu không dám nghĩ đến việc mình đã khiến gã anh trai bất ngờ quá đâm ra thần kinh có vấn đề. Bình thường thì hắn ta sẽ lao đến, đá cậu một phát té lăn xuống giường, lừ mắt la mắng, trừ tiền tháng, đá thêm cái nữa và cuối cùng sẽ giật lấy Jaejae. Vậy mà…







“Hyung. Hyung.” – Junsu rơm rớm nước mắt chạy theo Yunho lên phòng Jaejae. –“Su biết lỗi rồi, anh hai.”

Nhưng cậu chưa kịp chạy khỏi phòng mình thì đã bị té bật trở lại. Yunho vừa bước vào phòng, theo cách “đá tung cửa”.

“Jung Junsu.”

“Dạ…” – Junsu ôm lấy cái trán sắp sưng vều của mình, mếu máo nói.

“Giải thích đi rồi chết.”

“Dạ hức… hyung… ~ ~ ~ ~ hức Hu hu hu…hu hu… Oa Oa oa oa oa….” - Thay vì giải thích, Junsu tự nhiên òa khóc. Thấy anh trai mình đã quay trở lại bình thường, cậu vui mừng không để đâu cho hết. Vui quá nên nước mắt cứ thế tự động tuôn.

Dĩ nhiên Yunho không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Vậy là gương mặt đầm đìa nước mắt của Junsu làm cơn giận của hắn xẹp đi nhanh chóng.

“Cái gì vậy, Trái Banh? Tưởng hyung giết cậu thật à?”

“Hu hu… Em xin lỗi, hyung.”

“Thôi, nín ngay. Cậu làm tôi tởm quá sức chịu đựng. Lần này thì tha cho tội tự tiện nhưng lần sau tôi nói giết là giết đấy.”

“Dạ.” – Junsu quẹt nước mắt. – “Thế còn … Yoochun và Changmin?”

“Chúng đã lỡ đến rồi thì cứ mời chúng lên gặp Jaejae. Dù gì Changmin cũng là người giúp chúng ta mua được… ừm … “nó”.”

“Được hả hyung?” – Junsu trố mắt nhìn anh mình.

Yunho phẩy tay:

“Đương nhiên là hai đứa đó chỉ được ngắm thôi. Jaejae làm sao để chúng lại gần. Mà Jung Junsu này.”

“Dạ.”

“Lần sau còn tự tiện vậy nữa, tôi không cho cậu đụng đến Jaejae, rõ chưa?”

“Nhưng em có làm gì đâu.” – Sau một thời gian thấy anh mình đã trở lại bình thường, Junsu cũng không việc gì phải giữ thái độ ngoan ngoãn bất thường nữa. –“Jaejae của chúng ta xinh đẹp như vậy, tại sao cứ phải giấu mặt sau mái tóc lù xù. Cả bộ quần áo hyung mặc cho Jaejae nữa, cái đó mới đúng là “tởm”. Em thì em chỉ giúp cho Jaejae trở về bản chất thật của nó mà thôi. Xinh đẹp!”

“Hyung không chấp cậu việc đó.” – Yunho bấy giờ mới có thời gian cởi áo khoác ngoài. –“Chỉ không thích chuyện cậu mời Yoochun và Changmin đến đây gặp Jaejae. Jaejae là của chúng ta và chỉ của chúng ta mà thôi.”

Junsu trố mắt nhìn anh trai mình. Khi nói ra cụm từ “chỉ của chúng ta”, giọng hắn đột nhiên lạnh ngắt.

“Vậy mà em còn tưởng hyung sợ Jaejae sẽ bị hoảng hốt khi gặp người lạ.”

“Cậu định bắn thuốc mê nó rồi thì sợ gì nữa.” – Yunho lạnh tanh.

Junsu lớ ngớ cười trừ vì bị nói trúng tim đen. Nhìn thấy bộ dạng đó của cậu, Yunho cũng chẳng buồn trách cứ thêm nữa. Hắn khoát tay:

“Thôi, xuống gọi hai đứa lên xem đi. Coi sớm cút sớm.”

“Em đi ngay đây, hyung!” – Chưa kịp nói dứt câu, cậu ba nhà họ Jung đã phóng vù ra khỏi phòng.



Khi chỉ còn lại một mình, Yunho đột nhiên thở ra nhè nhẹ.

Mà có thật là … mình không hề sợ “cậu ấy” sẽ bị hoảng hốt?


*********************************

Yunho lên phòng Jaejae trước và nhìn thấy thú cưng của hắn đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây, dáng gầy cao mảnh hệt như tấm khăn trắng muốt phơi trên sào.

“Jaejae à, xuống đây.” – Yunho ngoắt tay.

Ngay lập tức, Jaejae phóng xuống và nửa đi, nửa bò đến chỗ hắn.

“Không gặp một tuần rồi, cậu nhớ tôi không?”

Gật gật.

“Buồn không?”

Gật gật.

“Có Trái Banh ở nhà mà, chưa đủ sao?”

Câu hỏi này không thể trả lời bằng cách gật hay lắc đầu nên Jaejae bất đắc dĩ đành lên tiếng:

“Không - Yunho…~ ~ ~ Buồn.”

Chất giọng e dè của nó khiến hắn bất giác nhếch cười. Rồi, không làm khó Jaejae nữa, hắn quỳ xuống, vuốt lên mái tóc đen giờ đã không đủ dài để che phủ bất kỳ điểm gì trên gương mặt nó. Hành động của hắn làm Jaejae thoáng rụt người lại nhưng rất nhanh sau đó thôi, nó giữ nguyên tư thế, vẻ như đã chấp nhận cử chỉ thân mật trên.

“Ngắn như vậy… có sợ không?”

Lắc… và gật đầu.

“Không được sợ.” – Yunho đột nhiên nghiêm giọng. – “Có tôi và Junsu ở đây, không việc gì phải sợ nữa.”

Lần này thì Jaejae nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đen cũng khẽ chớp. Nếu hắn không lầm thì đôi môi nó còn nhẹ cong lên như đang mỉm cười. Yunho chợt rùng mình. Hắn nhận ra… ngay giây phút đó, hắn đã muốn giật lấy rồi ôm chầm nó, thật chặt. Nhưng dĩ nhiên đó chỉ là ý định mà thôi. Một Jung Yunho – thực tế - không đời nào làm vậy.

“Này, Jaejae.” – Hắn nói. –“Lát nữa sẽ có hai người đến đây. Là bạn nên đừng quá hoảng hốt. Nếu không quen, cậu cứ nấp vào hốc đá, hiểu chưa?”

Đôi mắt Jaejae thoáng qua một tia sợ hãi nhưng rồi cũng chầm chậm gật đầu, vẻ cam chịu. Hành động đó của nó làm cơn giận của Yunho nhen nhóm trở lại. Nhưng Yunho hiểu: hắn không nên trách Junsu. Dù thế nào đi nữa, em trai hắn cũng chưa từng chứng kiến cảnh Jaejae bị nhốt trong chiếc cũi sắt chung một gian phòng với những con thú rừng kia. Cậu chưa từng thấy nên không thể hiểu hết nỗi sợ hãi của Jaejae đối với con người. Mà tốt nhất là Trái Banh trong sáng của hắn đừng bao giờ nhìn thấy những thứ tương tự như vậy. Một mình hắn khó chịu đã là quá đủ.

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Yunho.

“Vào đi.” – Hắn uể oải lên tiếng còn Jaejae thì đã nhanh như cắt biến mất vào hốc đá “an toàn.”

Bộ ba Yoo, Su, Min lần lượt xuất hiện sau cánh cửa, theo đúng thứ tự đã nêu. Đi trước là Yoochun, nhìn mặt có vẻ rất hăm hở. Biểu cảm đó của hắn làm Yunho đang không vui cũng phải phì cười. Nhưng hơn ai hết, hắn biết: niềm hứng thú của Park Yoochun sẽ nhanh chóng xẹp đi mà thôi.

Quả thật, khi chỉ mới vừa đặt chân qua ngưỡng cửa căn phòng, gã bạn thân thiết của Junsu đã tròn mắt lên, ngớ ngẩn đứng yên như trời trồng trước cảnh tượng “rừng rậm nhiệt đới”. Yoochun “chết đứng” lâu đến nỗi Junsu và Changmin đành phải lách qua hắn để bước vào trong. Rồi, không nỡ để Yoochun bị shock hoài, cậu ba nhà họ Jung đứng lại, vỗ vỗ vào bàn tay hắn và lách chách thì thầm vào tai giải thích.

Thế là chỉ còn mỗi Changmin chầm chậm bước vào. Đôi mắt to của cậu thanh niên cao ráo này đảo một vòng từ thảm cỏ đến những cành cây, hốc đá và cuối cùng là Yunho đang ngồi gần cuối phòng. Quan sát một lúc lâu, Changmin mới lên tiếng, giọng bình thản, gần như không đượm chút ngạc nhiên:

“Không khí ẩm thấp này… là của vùng rừng rậm nào thế, Yunho hyung?”

Yunho thở hắt ra. Đối với Changmin thì hắn không tài nào đoán được cậu đang nghĩ gì trong cái đầu thông minh nhưng cũng quái lạ đó. Thế nên, kế hoạch “xem sớm cút sớm” hắn vạch ra với Changmin và Yoochun dường như đang dần thất bại:

“Rừng Indo. Hyung đã mời chuyên gia trồng cây trong nhà kính đến đây thiết kế.”

“Chắc có liên quan đến việc lần trước hyung nhờ em tìm người buôn thú, phải không hyung?” – Changmin gật gù. –“Hóa ra đợt hàng mới nhập từ Đông Nam Á của họ quả thật có thứ làm Yunho hyung hứng thú.”

“Cậu có thể thôi việc hỏi được rồi đó, Shim Changmin.” – Yunho nghiến răng. –“Hyung thấy cậu cần gì phải nhọc công làm việc ấy khi đã biết hết câu trả lời.”

Changmin bật cười trước gương mặt quạu quọ của Yunho. Cậu lắc nhẹ mái tóc nâu sẫm bềnh bồng:

”Nhưng cũng có chuyện em không biết mà. Em thật sự đang rất tò mò: loại thú quý hiếm nào có thể khiến Yunho hyung bỏ công chăm sóc đây?”

Nghe Min nói đến đó, Junsu ngay lập tức buông Yoochun ra và phóng đến, hăm hở khoe khoang:

“Dĩ nhiên là cực kỳ quý hiếm rồi. Có một không hai luôn đó. Đã vậy còn siêu dễ thương >_<.”

“Ồ!” – Changmin vừa nhướn mày vừa cười, ra vẻ vô cùng thích thú. Cậu nghiêng người nhìn quanh quất. –“Thế nó đâu?”

“Đúng rồi, tôi cũng muốn xem nữa… Nhưng sao không thấy đâu hết?” – Yoochun bấy giờ dường như đã “hoàn hồn”, hắn bước đến, hứng chí reo ầm ĩ.

“Suỵt.” – Junsu đưa một ngón tay lên chặn ngang môi. –“Nó nhát lắm nên hai người chốc nữa đứng yên tại chỗ đừng cử động gì kẻo nó sợ nhé! Để Su kêu nó ra.”

Changmin trả lời bằng cách gật đầu. Còn Yoochun thì đưa hai tay lên giữ chặt miệng, mắt chớp liên tục như muốn nói: “Chun biết rồi.”

“Hyung?” – Sau khi đã “lo liệu” xong mọi việc, Junsu nhìn về phía Yunho ra ý hỏi.

“Để hyung gọi.” – Yunho khoát tay. Rồi, quay về phía những hốc đá, hắn nhẹ giọng:


“Jaejae, ra đây đi, đừng sợ.”


Jaejae…



************************************


Một lúc lâu sau tiếng gọi của Yunho, Jaejae vẫn không ra khỏi hốc đá. Vẻ như sự xuất hiện của Yoochun và Changmin làm nó hoảng sợ nhiều hơn hắn tưởng. Một sự im lặng chờ đợi bỗng chốc phủ trùm lên tất cả mọi người.

Jaejae.
Jaejae.

“Jaejae?”

Rồi… không khí im lặng ấy bị phá tan bởi một kêu khẽ khàng. Junsu nhận ra tiêng kêu đó xuất phát từ Changmin. Giọng cậu bạn nhỏ tuổi nghe như đang nghèn nghẹn, cố nín nhịn, che giấu một điều gì. Nhìn vào gương mặt thoáng chốc bỗng trở nên căng thẳng và xúc động của cậu, Junsu đột nhiên hiểu:

“Minnie, em nhận ra hả? Là hyung đặt theo tên cậu bé hamster trong phim ấy đấy. Dễ thương không?”

“Jaejae.”

“Ừ, là Jaejae.” – Junsu gật đầu, mặt tự hào rạng rỡ. –“Hyung nghe nói Minnie thích phim ấy lắm nhưng cũng đừng vội xúc động. Rồi em sẽ thấy, Jaejae của tụi này còn đáng yêu hơn cả trên phim !”

Changmin bặm chặt môi, tự ngăn mình thốt ra chữ Jaejae lần thứ ba. Cậu bất giác tiến thêm một bước về phía Yunho và những hốc đá, cảm giác háo hức đợi chờ giờ chuyển sang cung bậc hồi hộp, xen lẫn một chút lo âu. Không ai trong căn phòng nhận ra sự căng thẳng của Changmin có gì đó hơi bất thường, trừ Yunho. Đột nhiên, hắn có cảm giác không muốn Jaejae bước ra gặp cậu nhóc này. Một cảm giác không thể giải thích được.

Jaejae, đừng ra đây!

Nhưng rồi, như để đáp lại sự trông chờ của Changmin, Jaejae cuối cùng cũng xuất hiện.


Bò ra khỏi hốc đá trong bộ dạng e dè cố hữu, “thú cưng” duy nhất của nhà họ Jung từ từ tiến đến chỗ Changmin. Đôi mắt đen láy của nó hướng về cậu nhóc cao gầy đang đứng giữa phòng cũng ánh lên những tia khác lạ. Thậm chí, nó không nhìn qua Yunho đang ngồi sát ngay bên cạnh hay Junsu đang vẫy tay đủ thứ kiểu, mong nó lại gần.

Tất cả sự chú ý của Jaejae lúc này như chỉ tụ vào Changmin và chỉ Changmin mà thôi.

“Jaejae…” – Cậu nhóc hacker cất tiếng. Lần này, giọng cậu không buồn che giấu sự xúc động.

“Jaejae.”

“Jaejae.”

Theo tiếng gọi của Changmin, Jaejae càng lúc càng đến gần cậu hơn bằng những bước di chuyển chậm rãi nhưng đã hết rụt rè. Cử động dứt khoát của Jaejae làm Yunho thoáng kinh ngạc. Hắn hiểu, hắn chợt hiểu: Jaejae của hắn đang muốn tiếp xúc với cậu nhóc này.

Cuối cùng, khi chỉ còn cách Changmin khoảng hai bước, Jaejae dừng lại, khẽ ngẩng đầu lên.

Lập tức quỳ xuống để hợp tầm cao của Jaejae, Changmin nhẹ run, đôi mắt to thoáng chốc đã ngấn nước.

“Jaejae…”

“Jaejae…”

Changmin vừa gọi vừa nắm lấy vai Jaejae. Hành động đó làm Junsu giật bắn mình. Tại sao cậu thanh niên này có thể tiếp xúc với Jaejae dễ dàng như vậy? So với gần hai tháng cố gắng của hai anh em cậu, Changmin dường như chỉ cần vài giây.

Nhưng Jaejae cũng vẫn chưa quen với sự tiếp xúc quá gần như thế, khẽ rụt vai lại, nó lùi xuống một bước. Changmin nhận ra mình đã đường đột. Tay cậu rời khỏi vai Jaejae rồi thõng xuống trước đùi mình, đôi môi mấp máy hai chữ gì đó nhẹ hẫng.

“Hyung.”

“Hy…ung?”

Trong sự kinh ngạc hai anh em họ Jung, Jaejae lập lại hai tiếng ấy rồi đưa tay sờ vào gương mặt gầy xương của Changmin và nghiêng đầu như muốn quan sát thật kỹ từng đường nét trên gương mặt cậu. Bàn tay gầy guộc của nó chạm vào hai dòng nước trong vắt đang rơi ra từ mắt Changmin. Nó chạm vào rồi đưa lên miệng mình. Vị mặn chát.

Cậu thanh niên trước mặt nó đang khóc. Khóc và run lên bần bật trong cơn xúc động không rõ nguồn cơn.

Yunho và Junsu có lần đã ra sức giải thích với nó: thứ này gọi là nước mắt. Và nước mắt chỉ chảy ra khi chủ nhân của nó đang ở đỉnh điểm của sự đau lòng. Nó hiểu nước mắt là gì. Nó chỉ không hiểu tại sao cậu thanh niên trước mặt nó lại buồn bã đến vậy. Nó càng không hiểu vì sao nhìn thấy cậu khóc lại khiến tim nó đau đớn muốn vỡ tung ra. Bất giác, từ mắt nó cũng chảy ra thứ dung dịch mặn chát đó.

Không hiểu tại sao. Nó bắt đầu đâm ra hoảng hốt.
Hoảng hốt.
Hoảng hốt.

Yun…Yunho…




Đôi mắt đen ngập nước, Jaejae sợ hãi quay đầu quanh quất như muốn tìm sự giúp đỡ từ Yunho và rồi nó mờ ảo thấy hắn đang đi như chạy về phía nó. Nhưng hắn không kịp. Changmin đã vòng tay ôm chặt lấy nó và nấc lên:

”Hyung! Hyung! Hyung!” – Dường như không thể kiềm chế được nữa, mọi cảm xúc đang vỡ òa trong Changmin, bật ra theo tiếng những tiếng nức nở.

Hành động đường đột và tiếng la thét của Changmin cùng lúc tác động lên Jaejae, khiến càng nó thêm sợ hãi. Giãy nãy để đẩy cậu ra khỏi người mình, Jaejae run rẩy kêu tên Yunho. Gương mặt nó tái đi như sắp ngất.

“Buông cậu ấy ra!” – Yunho nhào đến, giật lấy Jaejae vào lòng mình. Hắn ném về phía Changmin tia nhìn giận dữ rồi quay sang nó, dịu giọng: -“Jaejae, không sao, ổn rồi, ổn rồi!”

Nhưng trong vòng tay hắn, Jaejae vẫn điên cuồng vùng vẫy, gương mặt vốn đã trắng xanh xao nay tái ngắt. Nó rướn người lên, dường như cả việc thở cũng trở nên khó khăn. Yunho mím môi suy nghĩ trong tích tắc. Rồi hắn lấy từ trong túi áo ngoài khẩu súng bắn thuốc mê Junsu giao lại lúc nãy, mạnh tay siết cò.

Cũng trong tích tắc sau đó, Jaejae rũ xuống trên tay hắn, không bất tỉnh hẳn nhưng gần như không thể tiếp tục cử động.

Junsu và Yoochun bấy giờ cũng hốt hoảng chạy đến. Yoochun kéo Changmin đứng dậy còn Junsu thì quay sang phụ Yunho đỡ lấy Jaejae. Nhưng Yunho ngay lập tức giữ chặt Jaejae hơn, hắn rít lên qua kẽ răng:

“Cậu cũng đừng đến gần đây. Cùng Yoochun đưa Changmin xuống phòng khách đi, lát nữa hyung sẽ xuống gặp.”

“Nhưng hyung…”

“Đi đi!” – Mặt Yunho đanh lại.

Biểu cảm đó khiến Junsu hiểu mình nên nghe lời. Dù đang rất lo lắng cho Jaejae nhưng cậu cũng đành quay sang phụ Yoochun kéo một Changmin đã thất thần ra khỏi phòng.

Mọi chuyện trong thoáng chốc bỗng trở nên rối như một nùi tơ.


************************************

<Part 3 to be continued>

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Three-shot] You're my pet  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Three-shot] You're my pet  _
Bài gửi  [Three-shot] You're my pet  Empty29.01.11 16:30#4

Part 3.(cont.)

Một lúc rất lâu sau… khi căn phòng trở lại với sự tĩnh lặng ban đầu, Yunho mới cất tiếng. Giọng hắn vang lên nghiêm túc nhưng dịu dàng.

“Jaejae.”

Dĩ nhiên, nó không thể đáp.




Dưới tác dụng của liều thuốc tê liệt thần kinh, Jaejae vẫn đang mềm ra trong tay chủ nhân của nó. Những tiếng nấc sợ hãi nín bặt, chỉ còn lại thanh âm ngắt quãng phì phò. Đầu tựa lên vai Yunho, hai tay nó buông thõng và chân gần như lơ lửng trên mặt đất. Người ta có thể nhầm tưởng nó với xác chết nếu như không nhìn vào đôi mắt đen đang mở to trên gương mặt trắng bệch kia. Đọng lại trong đôi mắt ấy vẫn còn những tia đau đớn sống động.

“Jaejae.”

Bỗng chốc nghe mơ hồ loáng thoáng bên tai có tiếng ai đó đang gọi tên nó. Bình thường cái tên “Jaejae” chỉ được xướng lên bằng chất giọng tươi vui của Junsu. Thỉnh thoảng là từ Yunho với ngữ điệu đanh gọn. Hôm nay, nó nghe được từ một người khác nữa và giọng của kẻ ấy làm nó đau đớn đến vỡ cả tim, đến sợ hãi. Còn lần này, không hiểu sao tiếng gọi làm nó bình tâm.

“Jaejae.”

Sắc thái hoang mang đau đớn của nó dịu hẳn đi khi nhận ra tiếng gọi ấy xuất phát từ hắn. Khó nhọc ngước đầu lên, nó mấp máy môi:

“Yun..ho…”

Và rồi, ngay giây phút này đây, Jaejae không bao giờ biết, nó đang được chứng kiến một trong những biểu cảm hiếm hoi nhất của Jung Yunho. Đúng hơn là biểu cảm hắn chưa từng để lộ ra ngoài kể từ năm 16 tuổi. Vẫn ôm lấy nó trong tay, hắn nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhõm và yên tâm, vẽ lên gương mặt lúc nào cũng kênh kiệu, lạnh tanh của hắn những nét dịu dàng như biển lớn.

“Ổn rồi, Jaejae.”


************************************

Đặt Jaejae xuống đất, Yunho cẩn thận để nó tựa vào một gốc cây rồi dùng hai ngón tay quẹt đi những dòng nước mắt vẫn còn lem luốc trên gương mặt nó. Nó đã thôi khóc, cũng thôi hoảng hốt kêu la nhưng dường như vẫn chưa thể trở lại bình thường. Hắn biết, nó vẫn shock. Từ nãy đến giờ, ngay cả hắn mà còn chưa hiểu hết chuyện gì đã xảy ra, đừng nói gì đến nó.

Shim Changmin.

Lúc giật Jaejae ra khỏi Changmin, hắn đã thật sự tức giận. Hắn hiểu giữa nó và Changmin có một mối quan hệ nào đó và phản ứng của Min chỉ vì cậu quá xúc động. Hơn ai hết, có lẽ cậu không muốn làm nó đau đớn, hoảng sợ. Hắn thừa thông minh để hiểu. Nhưng tại sao hắn vẫn tức giận đến vậy? Nhìn thấy nó không chút ngần ngại tiếp xúc với Changmin, nhìn cách nó đưa tay sờ lên gương mặt ấy. Vậy mà, khi hắn tiếp cận nó, cả việc đụng chạm cũng khó khăn vô cùng. Yunho nghĩ đó là sự ghen tỵ. Hắn không muốn thú cưng của hắn thân thiết với kẻ khác hơn chăng?

Nếu chỉ đơn giản như vậy thì quá tốt.

“Yun…ho.”

TIếng gọi của Jaejae cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Giọng nó nghe như đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Sao vậy, Jaejae?” – Hắn vuốt vuốt mấy sợi tóc bết vào mặt nó do mồ hôi.

“Người…” – Jaejae cau mày, cố gắng diễn tả điều nó muốn nói. –“Người… cao...”

“Người lúc nãy là Changmin.” – Yunho đáp.

“Chang-min?” – Đôi mày của Jaejae càng lúc càng cau vào nhau hơn. Những giọt mồ hôi lại tấm tấm xuất hiện trên vầng trán nó.

“Bình tĩnh nào.” – Yunho dùng bàn tay rộng của hắn giữ lấy gương mặt Jaejae. Hành động của hắn làm nó thoáng giật mình nhưng do tác động của thuốc, nó không thể phản ứng gì nhiều hơn ngoài chuyện mở to mắt nhìn hắn.

“Jaejae, bình tĩnh.” – Yunho nhẹ giọng thì thầm. Rồi một cách chậm rãi, thật chậm rãi để Jaejae kịp thích ứng, hắn chồm người về phía trước, vòng tay qua lưng nó, khẽ siết.

“Như thế này… gọi là ôm. Người ta chỉ làm việc này với cậu để biểu lộ tình yêu thương. Không việc gì phải sợ hãi.”

Jaejae ngước đầu lên một chút để thở vì Yunho càng lúc càng ôm sát hơn. Nó ngước đầu, tựa cằm lên vai hắn, mắt đưa sang trái rồi lại đưa sang phải vẻ như chưa hiểu lắm những chuyện đang diễn ra. Trong lúc đó, gã chủ nhân của nó lại đang đau đầu.

Ôm là một hành động biểu lộ tình yêu thương.

Yunho đang đau đầu, không hiểu tại sao đường đường Jung Yunho hắn lại có thể thốt lên câu nói như vậy. Trái Banh ngớ ngẩn nhà họ Jung mà nghe được không chừng sẽ biến thành trái banh thật rồi lăn đi tít tắp. Yoochun sẽ há hốc mồm kinh ngạc còn Changmin thì có lẽ sẽ nhếch cười, nhướn nhướn đôi mày rậm của cậu và nói:

“Có gì đáng ngạc nhiên đâu, em biết hyung là người như vậy mà.”

Changmin.

Cái tên đó lôi kéo trí óc Yunho quay về thực tế. Buông Jaejae ra, hắn chậm rãi nói:

“Tóm lại, cậu không việc gì phải sợ người tên Changmin lúc nãy. Những gì nó làm… là...” – Hắn tặc lưỡi, dường như không muốn nói cho hết câu.

Và Jaejae, một lần nữa trong vòng chưa đến nửa tiếng đồng hồ, lại khiến hắn bất ngờ đến sững ra. Nó mấp máy môi, tiếp lời hắn, miệng dường như còn nhoẻn cười:

“Yêu thương.”

************************************

“Người đó là anh của em.” – Changmin nói, giọng dứt khoát tột cùng, trong khi Junsu ngồi kế bên bàng hoàng đến nỗi muốn bật ngửa khỏi ghế còn Yoochun thì đã thật sự bị như vậy.

“Minnie à… Em …em…em nói gì vậy? Jaejae… anh trai?” – Không màng đến chuyện đỡ Yoochun ngồi dậy, Junsu nhảy đến chỗ Changmin, nắm lấy vai cậu và run rẩy lắp bắp.

“Anh ấy là anh trai của em, Kim Jaejoong.” – Changmin lập lại từng lời. Cơn xúc động lúc nãy dường như đã qua đi, nhường chỗ cho sự quyết tâm đang cháy bỏng trong đôi mắt cậu. –“Người anh thất lạc 6 năm nay của em, người mà em nghĩ … đã không còn tồn tại trên cõi đời.”

“Minnie à…” – Yoochun bấy giờ mới lên tiếng, giọng dịu dàng. Hắn vừa nói vừa nắm lấy hai vai Changmin từ phía sau, siết mạnh như muốn trấn an. –“… là chuyện ấy phải không em?”

Changmin nhẹ gật đầu thay cho lời đáp.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” – Junsu nóng nảy cắt ngang. Mọi chuyện dồn dập nãy giờ làm đầu cậu như sắp nổ tung vì hết hiểu nổi. –“Có chuyện gì hai người giấu không cho Su biết sao?”

“Chuyện không vui nên tụi Chun không muốn kể cho Su mà.” – Yoochun giải thích. Khẽ nhăn mặt, hắn đưa mắt sang Changmin như muốn hỏi ý kiến.

“Em không sao đâu, để em kể cho Junsu hyung nghe. Giờ là trường hợp cần thiết… Thật ra Yoochun hyung cũng không biết chuyện này nếu anh ấy không phải lớp trưởng lớp chúng ta, Junsu hyung à.”

Rồi, Changmin bắt đầu kể, giọng đều đều, bình thản. Thể như sau câu chuyện của cậu chưa từng có một nỗi đau, chưa từng mất mát.

Cách đây 6 năm…

14 tuổi, cậu học sinh vượt cấp Kim Changmin đại diện khối cấp III toàn quốc sang Brunei dự một kỳ thi toán quốc tế. Với những huy chương vẻ vang cậu mang về cho nước nhà, họ đã tổ chức một chuyến bay, đài thọ cả gia đình cậu sang Brunei dự lễ trao giải. Appa, umma và hyung lớn hơn hai tuổi của Changmin, tất cả đều đi… Và rồi chuyến bay gặp vấn đề, nó bị sự cố ở không phận Indonesia và rơi xuống.

“Họ đã tìm kiếm, tìm kiếm rất nhiều lần.” – Changmin khẽ bặm môi. –“Cuối cùng cũng tìm được xác ba mẹ … và vài người khác. Nhưng vẫn còn rất nhiều người mất tích, trong đó có anh trai em: Kim Jaejoong. Em được người cậu ruột nhận nuôi nhưng vẫn luôn ôm ấp hy vọng anh trai mình còn sống. Rồi một ngày kia… họ báo em biết, chỗ máy bay rơi xuống là cánh rừng nằm trong lưu vực một dòng sông. Rất có thể những người còn lại đã bị lũ cuốn mất…”

“Một rồi hai rồi ba năm trôi qua, hy vọng tắt dần... Em đã ngu ngốc bỏ cuộc, đồng ý chuyển sang họ mẹ và theo gia đình cậu đến một nơi khác sinh sống. Em đã sai. Em sai. Nếu em biết Jae hyung vẫn còn sống, hyung ấy vẫn còn sống ở cánh rừng đó… Và nếu em có nhiều can đảm hơn để đối đầu với nỗi đau thì hyung ấy đâu phải cực khổ như vậy..” – Nói đến đây, Changmin lại để cho cơn xúc động điều khiển mình. – “Lỗi là của em. Trước hay sau gì thì đó cũng là lỗi của em…”

Yoochun ôm lấy Min, để cậu nhóc dụi đầu vào vai mình và vuốt lên mái tóc nâu sẫm của cậu. Trong khi đó, Junsu vẫn sững sờ không nói nên lời. Cậu không dám tin mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy…cũng là Indonesia… cũng cái tên Jaejae đầy ám ảnh. Giờ thì Junsu đã hiểu vì sao Min lại khóc khi xem bộ phim ấy. Cậu cũng hiểu tại sao ở Indonesia lại xuất hiện một người Hàn Quốc như Jaejae. Cậu hiểu nhưng vẫn không muốn tin.

Jaejae không phải là anh trai thất lạc của Changmin. Jaejae là của mình và Yunho hyung mà.

Không! Su không muốn ai cướp Jaejae đi hết.


“Sao em có thể chắc chắn người đó là anh trai em, Changmin. Đã sáu năm không gặp…” – Junsu buột miệng rồi ngay sau đó cảm thấy hối hận. Cậu biết, nếu ở trường hợp mình, dù thất lạc cả chục năm, cậu vẫn sẽ nhận ra Yunho giữa biển người. Anh trai. Đâu phải chỉ đơn giản là hai chữ với bảy âm tiết?

“Làm sao em có thể không nhận ra anh của mình?”- Changmin giận dữ nói. –“Nếu anh ấy có biến thành người khác hoàn toàn, em tin rằng mình cũng sẽ nhận ra. Đừng nói là Jae hyung không hề thay đổi như thế này.”

“Không hề thay đổi?” – Junsu tròn mắt lập lại.

“Đây là Jaejae hyung.” – Changmin lấy từ ví ra một tấm hình và đưa cho Junsu.

Cậu ba nhà họ Jung run run đỡ lấy tấm ảnh. Rồi chốc lát sau, nước mắt cứ thế tuôn khi hình ảnh người con trai đang tươi cười đó đập vào mắt cậu.

Cậu đã thua. Chính thức chịu thua và đầu hàng lý trí của mình. Người trong tấm ảnh tuy sáng bừng hơn với mái tóc nâu và nụ cười rạng rỡ nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, Junsu cũng biết.

Đó chính là Jaejae của cậu, của Yunho.

Hay …ít ra “đã từng” là của hai em cậu như thế.


************************************


Đó là một đêm dài.

Changmin ra về khi đã nhận được lời hứa sẽ cân nhắc kỹ của Yunho. Dù rất luyến tiếc nhưng cậu đành chấp nhận vì xem ra chấn thương tâm lý của Jaejae quá nặng: mất trí nhớ, tinh thần rối loạn, không thể gấp gáp bất kỳ điều gì. Tạm thời hyung của cậu đã xem anh em nhà họ Jung là chỗ nương tựa thì cậu cũng sẽ để như thế. Dĩ nhiên, Changmin khẳng định, chỉ là tạm thời mà thôi.

Đêm gần như không trôi.

Yunho và Junsu ngồi nhìn nhau, im lặng không nói lời nào. Mãi cho đến khi đồng hồ điểm 1 giờ sáng, hắn mới phẩy tay lên tiếng:

“Đi ngủ đi, Trái Banh. Khuya quá rồi đó.”

“Hyung…” – Junsu dùng hai tay bó chặt gối, thu người vào ghế bành. –“Em thật sự…không muốn xa Jaejae.”

“…”

“Em càng không muốn từ giờ không thể gặp lại.” –Junsu nghẹn ngào. –“Changmin đã bảo: nó sẽ đưa Jaejae sang Mỹ để chữa trị những chấn thương tinh thần và giúp cho anh trai nó hồi phục.”

“…”

“Hyung, lúc nãy Changmin và Yoochun chửi mắng em. Họ nói em ích kỷ và độc ác. Rằng tuy em một hai cưng chiều Jaejae nhưng em chưa từng xem Jaejae là một con người. Phải làm sao đây hyung?” – Junsu lại rơi nước mắt. –“Nhưng em… dù bị cả Yoochun mắng vẫn không muốn phải xa Jaejae.”

“Thôi ngay màn nước mắn ngắn dài đó đi, Jung Junsu. Ai nói rằng chúng ta phải xa Jaejae? Chưa từng ai có thể đụng vào vật sở hữu của Jung Yunho này nếu tao không cho phép. Yên tâm đi ngủ đi!”

“Hyung…” – Junsu mím mím môi và ôm gối đứng dậy. Cậu tần ngần một lúc rất lâu mới dám cất tiếng:

“Em nói là em không muốn xa Jaejae… Đó là sự thật. Nhưng em cũng biết sẽ là quá bất công nếu bắt cậu ấy phải sống cùng chúng ta như thế. Hyung à… hay là mình buông tay?”

“Đi ngủ đi!” – Hắn quát.

Junsu thở dài quay bước. Cậu biết… có loại người tên là Jung Yunho – chuyên gia đối mặt với những đau lòng, rối trí bằng gương mặt lạnh tanh và cơn quát tháo nóng giận.

Hyung, Junsu hiểu.

Và căn phòng chỉ còn lại mỗi Yunho cùng tiếng tích tắc của đồng hồ buổi giữa khuya thanh vắng.

**********************************

Nhẹ mở cửa căn phòng trên cùng của tòa biệt thự và chậm rãi bước vào, Yunho nhếch cười khi thấy Jaejae đang ngủ ngon lành chỗ hốc cây chiều nay hắn đặt nó nằm xuống.

Chiều nay… sau khi nghe được hai từ “yêu thương” bật ra từ Jaejae, Yunho mơ hồ biết hắn sắp mất một điều gì đó. Lúc ấy, hắn nhẹ xoa đầu nó rồi rời khỏi căn phòng. Câu chuyện của Changmin hắn đều kịp nghe và hiểu.

Tháo khóa chiếc xích ở đầu cài vào ổ, hắn bế nó xuống phòng mình. Sợi xích hợp kim siêu nhẹ khua loảng xoảng theo từng bước cầu thang nhưng Jaejae vẫn không tỉnh giấc. Có lẽ công dụng của loại thuốc quá mạnh.

Nó nằm cựa quậy trên chiếc giường đệm to lớn ấm êm của hắn, không thức dậy nhưng cũng không ngủ yên. Hắn nghĩ có lẽ nó đã quen với những hốc đá thô ráp hay thảm cỏ ướt sương nên nay đệm êm lại đâm ra không thích ứng. Thế đấy, Jaejae đâu cần phải quay lại làm một con người. Cứ ở đây, là Jaejae, pet của hắn và thế là đủ. Đối với nó, không chừng như thế còn hạnh phúc hơn.

Nhưng…
Hình như… hắn thì không.

Khi nghe được, hai chữ yêu thương bật ra từ Jaejae hôm nay, lần đầu tiên Yunho có ý nghĩ: Jaejae là gì cũng được, tuyệt đối không phải thú cưng của hắn. Cậu là một con người.



Bấm điện thoại gọi cho Lee So Man, Yunho yêu cầu một loại thuốc mê đặc biệt, có công dụng dài hơn, mạnh hơn. Hy vọng sẽ đủ để Changmin sử dụng khi đưa Jaejae rồi khỏi. Rồi cúp máy, hắn quay sang nhìn nó, một lúc rất lâu. Cuối cùng… hắn cởi sợi xích.



Tiếng xích rơi xuống sàn tạo ra những âm thanh liên hoàn khuấy động đêm khuya… nhưng nó vẫn không tỉnh giấc. Cơn say ngủ của nó dung túng cho một nụ hôn và củng cố thêm một quyết định. Bế lại nó lên phòng, hắn không thể nhận ra lần này nó nhẹ hơn khi nãy, nhẹ hơn rất nhiều. Vì không hề có xích chăng? Hay vì không còn gì để níu kéo?

Junsu, hyung đã nói rằng không ai có thể đụng vào vật sở hữu của Jung Yunho nếu hắn không muốn. Nhưng Jaejae không phải của hyung, nó là của cậu – người đã bỏ tiền ra mua về. Có điều, theo những gì cậu nói thì Jaejae cũng phải của cậu nốt. Nó không của ai hết. Một thứ đáng chán như vậy thì có lẽ chúng ta nên buông tay thôi, phải không?


**********************************





























Năm năm thấm thoát thế là đã trôi qua.

“Su! Dậy dậy!”

“Mới sáng sớm mà ~ ~ ~ ~ Chun.. Su buồn ngủ quá…Không dậy đâu. Ư ư…”

“Không dậy thật à?”- Có tiếng bật cười khanh khách. –“Hôm nay là ngày 26 tháng 7, Su nhớ chưa.”

“AAAAAAAAAAA!” – Junsu ngay lập tức phóng ra khỏi giường, bay vào phòng rửa mặt. Năm phút sau, cậu phóng ra, đàng hoàng, tươm tất, sạch sẽ rồi chạy như bay xuống cầu thang, mặc cho Yoochun chạy theo mệt bở hơi tai, la lối í ới.

Hôm nay 26-7…ngày Changmin và Jaejoong về nước.

Phi trường quốc tế đông nghẹt người nhưng Yoochun và Junsu vẫn nhận ra Changmin dễ dàng nhờ dáng người cao ráo của cậu. Rảo bước về phía cả hai, Changmin lắc đầu lo lắng:

“Có hai hyung ở đây thật may. Tìm giúp em với. Vừa mới xuống máy bay, hyung ấy lại mất tiêu đâu rồi.”

“Trời.” – Yoochun và Junsu xanh mặt. –“Phi trường rộng lớn như vậy, biết tìm ở đâu. Mà…”

“Mà có lẽ không cần tìm nữa đâu.” – Junsu mỉm cười đầy ngụ ý.

“Ý hyung là Jae hyung đã về đến đó?”- Changmin bấy giờ mới thở hắt ra. Dường như nãy giờ cậu đã bị sự lo lắng làm lí trí lu mờ. –“Được vậy thì không phải lo. Vì đến giờ mà hyung ấy vẫn chưa sử dụng điện thoại được nữa.”



“Jae hyung bảo vì không biết sử dụng điện thoại cũng không biết sử dụng e mail nên người ấy có muốn liên lạc cũng không được. Thật biết cách tự đánh lừa bản thân. Đã năm năm qua, với khả năng của Yunho hyung, hyung ấy muốn gặp Jae hyung lúc nào mà không được?”

“Min à.” – Yoochun nhẹ cười. –“Em có cho rằng Yunho hyung thật sự không còn nhớ gì đến Jaejae không?”

Câu hỏi của Yoochun không làm Changmin bối rối. Cậu vừa đáp vừa toét cười

“Dĩ nhiên là không! Em hiểu hyung ấy hơn ai hết. Điều em thắc mắc là tại sao hyung ấy không liên lạc mà thôi nhưng…”

“…câu hỏi đó có lẽ em sẽ để Jaejae hyung tự tìm câu trả lời.”


**********************************

Chiếc taxi dừng lại trước cổng nhà biệt thự họ Jung – nơi từ cách đây hai năm, chỉ còn lại mỗi Yunho sinh sống. Junsu đã dọn ra riêng để ở cùng Yoochun ngay khi kèo nài được sự đồng ý của anh mình. Mở cửa bước ra khỏi xe, cậu vươn vai, hít thở ít không khí trong lành buổi sáng sớm và đưa mắt quan sát tòa biệt thự. Tòa nhà đã thay đổi nhiều: cả màu sơn, cả cây cối và cả những con người sống trong đó.

Bấm chuông.

Ra mở cửa cho cậu là một cô giúp việc xinh xắn. Gương mặt cô khẽ ửng hồng khi nhìn vào người thanh niên trông chỉ xấp xỉ 23,24 tuổi –vô cùng xinh đẹp, thanh khiết - đang đứng trước mặt cô.

“Ông chủ không có nhà, thưa …anh. Ông Jung đi tập thể dục.” – Cô đáp khi cậu hỏi về hắn.

“Tôi có thể vào trong đợi được không? Tôi nghĩ mình được phép. Nếu cô lo lắng, có thể gọi hỏi Yunho hay Junsu…à ý tôi là ông Jung.”

“Dạ không cần thưa…anh. Ông chủ đã dặn. Bất kỳ khi nào có người tên Kim Jaejoong đến đây, cứ nói với anh ta: mừng trở về. Để tôi dẫn anh lên phòng nhé?”

“Tôi đi một mình được.”

Cậu đã nói dối ở câu cuối. Thật ra, cậu không hề thông thuộc tòa nhà này. Tuy đã sống gần hai tháng ở đây… nhưng tất cả những gì cậu biết và nhớ chỉ có căn phòng trên tầng cao nhất. Vậy là chân cứ thế bước lên những bậc thang.

Cậu mở cửa căn phòng trong hồi hộp. Năm năm đã trôi qua, cậu không biết hắn có còn lưu lại chút dấu tích gì của cậu ở căn phòng này hay không. Hai tháng và năm năm… các mốc thời gian sao mà chênh lệch đến thế. Và rồi, khi cánh cửa bật mở: câu trả lời ập đến như muốn nghiền nát trái tim cậu:

Hoàn toàn không.
Không.
Không
Không.
Không có gì dù chỉ là một chút…thay đổi.

Tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên đây. Không hề thay đổi.

Rừng cây nhỏ xanh lá. Hốc đá rêu chưa bám mòn. Cả sợi xích năm xưa vẫn còn ở đây, bóng loáng không hề sét rỉ.

Cậu bước vào căn phòng, nhẹ nhàng như đang dạo bước mơ hồ vào chốn ký ức những tháng ngày xưa.

Cậu bước và rồi cảm thấy có gì đó vướng víu. Thế là cởi giày ra. Xong, cậu cúi xuống, nâng sợi xích lên trước mặt mình. Bây giờ, khi đã đủ lý trí suy xét, cậu mỉm cười nhận ra nó có lớp vải bọc nhung ở bên trong.

Êm đến như thế nào nhỉ? Thế là bất giác đeo thử xem sao.

Và rồi cậu ngồi xuống … với chân trần cùng sợi xích cổ. Sao vẫn cảm thấy an toàn và thoải mái đến vậy? Như thể trong từng tấc đất nơi đây luôn có sự hiện diện của hắn: nụ cười nhếch mỉa mai, ánh mắt lạnh tanh đáng sợ nhưng ẩn bên trong hiện hữu một tấm lòng.

Tiếng bước chân nện dồn dập trên dãy hành lang cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Tiếng chân có vẻ hồi hộp, gấp gáp và mong chờ lắm.

Cứ thế cậu ngồi yên, bó gối, miệng nở sẵn nụ cười:

“Jaejae đã về rồi đây, Yunho.”

I’m your pet…forever.



THE END.


Note: Tình cảm giữa YunJae trong fic này dến đây chưa thể gọi là tình yêu. :tuzkisleepy: Nhưng đó là ý đồ của tác giả. T_Tmong mọi người thông cảm và chờ phần extra.

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Three-shot] You're my pet  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Three-shot] You're my pet  _
Bài gửi  [Three-shot] You're my pet  Empty29.01.11 16:34#5

Blog của một bác sĩ chuyên khoa thần kinh vui tính


Warning 1: Blog này tôi viết ra muốn cho tất cả mọi người đều có thể xem nên sẽ không dùng những từ ngữ chuyên khoa không – ai – hiểu – nổi.

Warning 2: Chuyện tôi viết ra dưới đây hoàn toàn có thật, không bịa đặt thêm một tình tiết nào nhưng dĩ nhiên theo góc nhìn chủ quan của tôi.





Chicago – Hoa Kỳ.

Entry 1

Từ khá lâu trước khi chính thức ra nghề, tôi đã hình thành một thói quen khó bỏ: phân những người quen vào các nhóm riêng biệt. Trong quyển sổ dày cộm thông tin tích lũy sau 7 năm làm công chuyện trên, tôi xếp riêng một phần dành cho X.


Trên đời này, có một loại người tạm gọi là X - thông minh, bản lĩnh nhưng tâm tính phức tạp, không thể xét đoán dựa trên những chuẩn mực thông thường. Đối với X, thiện hay ác, đúng hay sai không hề quan trọng dù thật ra hắn có khả năng phân biệt rõ ràng. X chia những thứ hắn gặp trong cuộc sống thành hai loại và chỉ hai loại mà thôi:
thú vị và
không thú vị.


Như tôi – một ví dụ điển hình của X – xếp những kẻ giống mình vào phần: thú vị.
…

Đùa đấy.

Tôi không phải là X.

Thật ra, X khá hiếm. Tôi đã từng xếp rất nhiều người mình quen vào dạng này nhưng rồi một thời gian sau lại phải bỏ ra khi đã có thời gian tìm hiểu kỹ hơn về họ. X thật sự rất hiếm. Vậy mà vẫn có vài cái tên, đến tận bây giờ hãy còn tồn tại trong cột dành cho “X” của tôi một cách vững chắc, đường hoàng.

1. Tôi. (Lại đùa.)
2. Gon - nhân vật trong bộ truyện HunterXHunter tôi từng say mê vào năm 14 tuổi.
3. …
4. …
5. Jung Yunho – đàn em cấp III.
6. …

Nói một chút về người thứ năm trong danh sách “đặc biệt” của tôi: Jung Yunho – một trong trong những ví dụ điển hình của X cộng thêm một chút giả dối bề ngoài cho hợp với yêu cầu xã hội. Trong phần ghi chú kế bên, tôi còn tặng cho hắn một hình vẽ $$ màu xanh rực. Giàu - nguyên do nhỏ, khách quan, nhưng không kém phần quan trọng thúc đẩy việc phát triển quái tính trong bản chất của hắn.

Tôi bất chợt nhắc đến Yunho hơi nhiều… tất cả chỉ vì cú điện thoại tối qua viện trưởng gọi. Ông bảo, có một ca đặc biệt khó đến từ Hàn Quốc. Vì bệnh nhân là người Hàn nên tôi được trực tiếp chỉ định vào đoàn hội chẩn. Một phần lý do là thế, phần khác, dĩ nhiên là vì Kim Kibum tôi đứng trong danh sách những bác sĩ giỏi nhất khoa. Có chút ngạc nhiên, thắc mắc về gia đình Hàn Quốc nào đủ giàu có để theo đuổi việc chữa trị thần kinh vốn tốn nhiều thời gian ở nơi đắt đỏ bậc nhất như nơi đây, tôi đã hỏi. Viện trưởng bảo, một tập đoàn kinh tế lớn ở Hàn Quốc đã tài trợ cho họ - tập đoàn họ Jung.

Entry 2

Họ tên bệnh nhân: Kim Jaejoong.

Tôi biết về trường hợp này.

Ngay khi xem hồ sơ bệnh án chuyển từ Hàn Quốc qua, tôi đã thú vị phát hiện ra điều đó.

Báo chí Hàn rầm rộ đưa tin về người sống sót được tìm thấy sau sáu năm kể từ vụ rơi máy ở rừng Indo trong tình trạng mất trí nhớ và rối loạn tâm lý, hành vi dạng nặng. Một thông tin hấp dẫn đối với giới trong nghề như tôi. Hóa ra mình lại là người vinh hạnh được trực tiếp thụ lý. Đã vậy, nhà tài trợ cho việc chữa bệnh lại là Jung Yunho – kẻ mà tôi hiểu rõ: sẽ không bao giờ nhúng tay vào bất cứ chuyện gì hắn không cho là thú vị. Thế nên, thật tâm tôi cũng có chút tò mò.

Nhắc lại, dù hơi giống nhưng tôi không phải là X.

Entry 3

Gặp trực tiếp bệnh nhân và người nhà.

Cả hai đều là những con người có ngoại hình xinh đẹp. Người em trai rất lo lắng cho anh mình, thỉnh thoảng đâm ra bấn loạn. Có lẽ tôi phải chữa trị, tư vấn cho cậu ta luôn thể. Miễn phí. Cần hiểu: lợi thế của việc dễ thương và xinh đẹp luôn tồn tại. Vậy nên người ta thường nói, không có thứ gì gọi là công bằng.

Nhắc đến chuyện công bằng, tôi lại nhớ đến Jung Yunho. Khi tiếp xúc với Kim Jaejoong và cậu em trai Changmin, tôi mới hay: họ hoàn toàn không biết gì về kẻ tài trợ cho chuyến xuất ngoại chữa trị lần này. Changmin nói: mấy lần cậu định vào mạng hack thử xem tập đòan nào đã tốt bụng trích quỹ từ thiện nhưng rốt cuộc lại thôi. Họ đã muốn giấu, cậu nghĩ mình không nên quá tò mò. Một cậu bé tốt và hiểu chuyện.

Quay lại Jung Yunho. Thật khó thể ngờ người như hắn lại bỏ tiền ra giúp đỡ một ai đó mà không cần kẻ nhận ơn báo đáp, thậm chí là hay biết. Dường như X đã tìm ra một thứ rất thú vị.


Entry 4

Việc chữa trị gặp khó khăn. Đoàn hội chẩn mãi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân khiến một thanh niên đã phát triển vẹn toàn đến năm 16 tuổi xóa gần hết ý thức làm một con người. Một trong những đồng nghiệp giàu kinh nghiệm của tôi bảo: đây không phải dạng mất trí nhớ do chấn động thông thường, dường như có gì đó đang ảnh hưởng từ bên trong lẫn bên ngoài một cách tổng hợp.

Entry 5

Hai tháng kể từ khi bắt đầu công việc chữa trị, tôi nhận được bức mail đầu tiên từ Jung Yunho. Hắn vẫn nhớ tới gã đàn anh cấp III tôi đây và biết được tôi là bác sĩ điều trị cho bệnh nhân hắn bỏ tiền tài trợ. (Chứng tỏ tôi thú vị, eh?) Jung Yunho yêu cầu tôi cho biết một số diễn tiến bệnh tình dưới tư cách là nhà tài trợ chính.

Thay vì nói một cách nguyên tắc rằng: dù có là chủ bệnh viện đi nữa, hắn cũng không được quyền biết gì nếu chưa có sự đồng ý của người nhà bệnh nhân, tôi lại báo cáo tình hình cụ thể cho hắn. Song song với chuyện đó, hắn send cho tôi những bức mail miêu tả chi tiết khoảng thời gian bệnh nhân sống cùng hắn ở Seoul.

Một dạng nhật ký, tôi nghĩ vậy. Lại thêm một bất ngờ đến từ Jung Yunho: tôi không sao hình dung được một kẻ như hắn lại có ngày viết nhật ký.

Tôi dùng những trang nhật ký tiếp cận với Jaejoong và mọi chuyện diễn ra dễ dàng hơn một chút. Vẻ như cái tên Yunho đối với Jaejoong rất quan trọng. Thế đấy, quá biết Jung Yunho, tôi không ngu ngốc đối đầu với hắn để chuốc lấy thiệt thòi. Thay vào đó là hợp tác để hai bên cùng có lợi.

Mà xem ra, Jung Yunho đang theo đuổi niềm thú vị mang tên “Kim Jaejoong” này lâu hơn chuẩn mực thông thường X dành cho một thứ hắn hứng thú.

Entry 6

Đoàn hội chẩn đi đến quyết định phẫu thuật. Đúng như những dự đoán ngay từ đầu, bệnh nhân đã bị chấn thương não bộ nghiêm trọng. Có lẽ xuất phát từ tai nạn cách đây sáu năm. Mổ là một biện pháp duy nhất nếu muốn tiến hành bất kỳ liệu pháp chữa trị phối hợp nào khác nhưng… đó cũng là một biện pháp nguy hiểm, thậm chí là nguy hiểm tính mạng.

Thế mà người nhà bệnh nhân ngay lập tức đồng ý. Với gương mặt tái ngắt và đôi môi run run, cậu ta ký giấy cam kết. Nếu không đọc được trong đôi mắt to của cậu thanh niên này những tia quyết tâm, tôi đã cho rằng cậu quyết định trong tình trạng thần kinh không tốt. Cậu bé khó hiểu thật. Nhưng không phải là X. Hay tôi dành cho cậu một cột mới trong quyển sổ của tôi? Y chẳng hạn…

Tối hôm đó, tôi vào mạng. Ngoài người nhà bệnh nhân, tôi còn một người nữa cần hỏi ý kiến: Jung Yunho. Hắn – X thứ năm của tôi – cũng ngay lập tức quyết định. Rút ra và “chuyển ngữ” từ những ngôn từ cay độc của hắn, tôi hiểu: hắn cần một Kim Jaejoong – con người. Còn không thì không gì cả.

Có chút tàn nhẫn chăng? Tôi không nghĩ vậy. Thậm chí cả qua việc chat, tôi cũng cảm nhận được ẩn sau những dòng chữ khô khan đang hiện trên màn hình vi tính kia, X đang đau lòng.

Tôi là bác sĩ tâm lý mà.

Entry 7

Càng gần ngày mổ, người nhà bệnh nhân càng lo lắng thất thần. Hai lần Changmin ngất ở cửa phòng điều trị, cũng là hai lần tôi phải cõng cậu vào phòng hồi sức rồi lại tốn công đi mua đủ thứ đồ ăn thức uống lẫn tư vấn tâm lý MIỄN PHÍ cho cậu. Ai bảo cậu một thân một mình cô đơn ở Mỹ và ai bảo lại dễ thương đến vậy làm gì? Sẵn tiện một chút… là vì Jung Yunho cũng có nhờ cậy tôi chăm sóc đặc biệt hai anh em họ Kim.

Thế mà tỉnh dậy, Changmin lại hướng về tôi ánh mắt nghi ngờ rồi bảo: cậu không cần sự giúp đỡ của tôi. Cậu cảm nhận được trong sự quan tâm đặc biệt của tôi dành cho hai em cậu có chút gì đó xuất phát từ động cơ không trong sáng.

Yunho, X của tôi… Khi nhờ vả tôi chuyện này, sao hắn không bảo Kim Changmin là một dạng nhạy cảm đến thế. Tôi bắt đầu sợ cậu rồi đấy, Y.

Entry 8

Ca mổ 19 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng thành công. Dù ngoại khoa không phải chuyên môn của mình nhưng tôi cũng theo đoàn vào phòng phẫu thuật. Một kiểu tự trấn an tâm lý bản thân.

Kết thúc, tôi ra khỏi phòng mổ trong tình trạng mắt sắp hoa lên, chân run vì mệt và đói. Đáp lại công sức ấy là nụ cười rạng rỡ nhất tôi từng được thấy trong cả cuộc đời khi báo thành công cho Changmin. Ôm chầm lấy tôi rồi siết đến nghẹt thở, cậu nói trong làn nước mắt ràn rụa:

Cảm ơn.

Tôi phải ghi chú điều này vào sổ Phân Loại thôi. Y – xét theo một khía cạnh nào đó – còn nguy hiểm hơn cả X. Chỉ mỗi tiếng cảm ơn cũng làm đủ làm người khác lỗi nhịp tim, đi vào tình trạng hô hấp rối loạn.

Entry 9

Tôi về nhà, dự định sẽ lăn ra ngủ một giấc dài để lấy lại sức. Nhưng đợi tôi ở trước cửa căn hộ chung cư là một vị khách bất ngờ. Trong chiếc áo choàng ấm to sụ, hắn đứng đó, lưng tựa vào tường và kiên nhẫn chờ. X của tôi. Tôi rút lại lời nói X không nguy hiểm. Jung Yunho – hắn làm tôi bất ngờ muốn dừng cả tim.

Yunho nói hắn có công việc cần làm ở Chicago nên sẵn tiện ghé qua hỏi về tình hình của Jaejoong. Hắn biết tôi sẽ nghi ngờ lý do chẳng đáng tin chút nào ấy nhưng hắn vẫn nói. Tóm lại, quá hiểu Jung Yunho, tôi bảo hắn hãy vào trong nghỉ ngơi, rồi ngày mai sẽ lựa thời cơ thích hợp đưa hắn vào thăm Jaejoong mà Changmin không biết.

“Thời cơ” ấy của tôi đến hơi lâu. Phần thì bệnh nhân còn quá yếu, phần thì Kim Changmin ngày nào cũng túc trực như thể cái thân hình gầy khẳng khiu của cậu được duy trì bằng niềm tin… Thế nên, đến cả năm ngày sau, tôi mới có dịp dẫn Yunho vào phòng hậu phẫu sau khi đã lừa cho Changmin uống một liều an thần rồi tống cậu ta đi nghỉ ngơi.

Yunho đi vào phòng một mình rồi đi ra năm phút sau đó. X đúng là khó hiểu. Bỏ dở mọi công việc, chờ đợi trong gần cả tuần chỉ để năm phút gặp mặt. Mà cũng không hẳn là gặp vì Kim Jaejoong vẫn trong tình trạng hôn mê.

Tôi bắt Yunho báo cáo mọi thứ hắn đã làm trong năm phút ấy. Nhằm mục đích chữa bệnh, đương nhiên. Hắn nói không làm gì hết ngoài chuyện đứng nhìn và cuối cùng là một nụ hôn phớt. Yunho nói ra những chuyện đó mà không chút ngượng ngùng, thậm chí không đỏ mặt. Hắn xem tôi là bác sĩ nên đã vậy chăng?

Để đảm bảo công bằng, tôi nói với X: tôi biết đây không phải là lần đầu tiên hắn hôn Jaejoong. Trong quá trình thử điều trị cho cậu ta vài tháng đầu, có một lần đoàn bác sĩ chiếu đoạn băng hình hai người đang hôn nhau. Bệnh nhân đã hỏi bằng thứ tiếng Hàn lủng củng của cậu: hành động chạm môi này nghĩa là gì. Jaejoong nói có lần Yunho đã làm vậy với cậu khi cậu đang ngủ. X của tôi nghe đến đây mới bắt đầu ngượng ngập. Rồi ngay sau đó, hắn về nước. Vẫn liên lạc thường xuyên với tôi qua e mail.

Entry 10

Thời gian cứ vậy trôi… Thấm thoát đã được hai năm.

Kể từ cuộc phẫu thuật, tình trạng chữa trị tiến triển thần tốc. Ký ức của Jaejoong được lấy lại từng phần, từng phần. Đầu tiên là ngôn ngữ rồi đến một số cử chỉ sau này. Riêng phần cách đi còn phải kết hợp với vật lý trị liệu.

Tôi ghi nhớ vài cột mốc quan trọng trong việc tìm lại ký ức. Cột mốc đầu tiên là lúc cậu ta gọi Changmin bằng cái tên: “Minnie của hyung.” khiến cho Y của tôi bị shock vì vui mừng, không nói thành lời. Tiếp đó dĩ nhiên là ký ức kinh hoàng về vụ tai nạn…

Nhắc đến giai đoạn này, tôi lại thấy lạnh cả người. Trong vòng sáu tháng, những cơn động kinh, mất ý thức liên tục tiếp diễn khi Jaejoong cố gắng nhớ lại đoạn ký ức về tai nạn. Đến mức có lần thể lực không chịu đựng nổi, cậu lâm vào hôn mê sâu gần hai tháng trời.

Thời gian đó, Changmin như muốn quỳ xuống cầu xin đoàn chữa trị hãy bỏ qua việc lấy lại phần ký ức này. Lần đầu tiên Changmin cho phép tôi ôm lấy cậu mà không quan tâm đến việc đó có đi kèm với mục tiêu trong sáng hay không. Tôi ôm lấy Changmin rồi giải thích: đây là cột mốc quan trọng nhất, nếu không lật tung nó lên, nhìn rõ nó thì mãi mãi anh trai của cậu không thể tiếp tục sống trên đời. Trông bấn loạn là thế vậy mà chỉ cần nghe giải thích ngọn nguồn, Kim Changmin đã không biết từ đâu lấy lại sự mạnh mẽ và tiếp tục cùng anh trai vượt qua những giai đoạn sau.

Lúc ôm lấy Changmin, tôi cảm thấy Y rất mong manh, cần được bảo vệ nhưng thoáng chốc khi buông ra lại thấy mạnh mẽ khó thể chạm vào. Có chuyện này không biết có nên ghi vào đây hay không: khi hương thơm từ mái tóc nâu sẫm của cậu thoang thoảng trước mũi, tôi đã biết: Y là loại người có thể gây nghiện.

Cũng trong thời gian này, Jung Yunho bay qua bay lại giữa Hàn Quốc và Mỹ như một con thoi. Hắn ngồi lỳ ở nhà tôi, xem những cuộn băng ghi hình tôi cố tình vi phạm nguyên tắc lấy về từ bệnh viện cho hắn. Hắn cứ xem và xem, thỉnh thoảng lại tình cờ gợi cho tôi vài ý tưởng trong việc trấn an bệnh nhân. Trong sáu tháng này, hắn tiều tụy thấy rõ. Tôi tưởng tượng ra hắn đang đau theo những cơn đau của hai anh em họ Kim.

Dường như cái tên “Kim Jaejoong” đối với Jung Yunho đã vượt qua ngưỡng gọi là “thú vị.”

Entry 11

Rồi giai đoạn khó khăn nhất cũng qua.

Phần ký ức Jaejoong lấy lại đúng là những đoạn ký ức kinh hoàng. Máy bay rơi ngay cạnh một con sông chảy siết, rời thành từng đoạn. Phần lớn mọi người đều chưa chết ngay. Có nước nên cuộc sống được duy trì. Và rồi trong vòng hai ngày ngắn ngủi, cậu thiếu niên 16 tuổi Kim Jaejoong dần dần chứng kiến cảnh từng người bên cạnh ra đi trong thống khổ, kể cả ba mẹ của cậu. Nỗi đau quá lớn, sự kiệt sức làm cậu ngất đi nhiều lần cho đến khi lũ dâng. Phần đuôi của chiếc máy bay gãy rời bị lũ cuốn và trong lúc đó, cậu cảm thấy nước dâng đến ngộp thở và cơn đau khủng khiếp ở phần đầu. Sau đó là mất ý thức. Mọi người dự đoán đầu Jaejoong đã va vào một tảng đá khi cuốn theo cơn lũ.

Sáu năm sau đó trong rừng… Jaejoong không tài nào nhớ được. Đoàn hội chẩn nghĩ nó đã đi vào phần không thể lấy ra được của ký ức. Thời gian của cậu chỉ tiếp nối khi gặp … Jung Yunho và Jung Junsu.

Entry 12

Nếu giai đoạn tìm lại ký ức về vụ tai nạn là một giai đoạn khủng khiếp thì thời gian này như chỉ ngập tràn niềm vui. Nhờ những trang nhật ký Jung Yunho gửi, tôi dễ dàng giúp Jaejoong nhớ lại gần hết hai tháng sống với hai anh em họ.

Jaejoong miêu tả rành rọt từng chi tiết trong căn phòng Yunho thiết kế riêng cho mình. Nhớ đến từng từ ngữ, từng định nghĩa hai anh em gieo vào đầu và dĩ nhiên, nhớ nhất vẫn là sự ân cần, dịu dàng họ thể hiện. Jaejoong – gần bình thường – là một người rất thông minh, mẫn cảm. Tiến đến giai đoạn này, cậu biết lúc đó hai anh em họ Jung đối xử với cậu không giống như một con người nhưng cậu không quan tâm lắm đến việc đó. Chỉ biết rằng khi ở cạnh họ, cậu thấy yên tâm, an toàn và được bảo vệ. Thế là đủ.

Cùng với anh trai lấy lại phần ký ức của giai đoạn này, Changmin có vẻ rất xúc động. Không ít lần tôi bắt gặp cậu gọi điện thoại đường dài nói chuyện với người tên Yoochun và nhờ người ấy chuyển lời cảm ơn lẫn xin lỗi đến Jung Junsu và Jung Yunho.


Entry 13

Kỷ niệm hai năm tròn kể từ khi tiến hành chữa trị và cũng là ăn mừng một số thành công trước mắt, tôi giúp Changmin mở một buổi tiệc nhỏ trong phòng bệnh để cảm ơn đoàn bác sĩ, y tá đã tận tụy suốt hai năm qua. Cậu vui vẻ chấp nhận sự giúp đỡ của tôi. Đúng là đáng để ăn mừng.

Buổi tiệc lần này tôi không báo cho Jung Yunho nhưng một cách tình cờ, hắn vẫn có mặt. Hắn lại dùng lý do đi công tác, ghé ngang nhà đưa tôi một hộp quà và nhờ tôi chuyển đến Jaejoong với tư cách người tài trợ. Tôi tìm cách giúp hắn vào viện lén quan sát Jaejoong khi cậu đang ngủ rồi tặng cho hắn một số băng hình tôi ghi.

Ngay khi Jaejoong mở hộp quà và thấy được chiếc khăn choàng thêu rất nhiều quả táo trên đó, cậu đã vui vẻ quấn thành nhiều vòng lên cổ mình. Changmin lôi tôi ra ngoài rồi nghiêm giọng nói: cậu biết chiếc khăn đó không thể nào đến từ tổ chức tài trợ và ép tôi khai ra nguồn gốc món quà. Changmin đủ thông minh để hiểu: những trái táo thêu trên đó có ý nghĩa gì. Những trái táo đỏ - đoạn ký ức êm đềm của Jaejoong với anh em họ Jung.

Tôi dường như đã hiểu được tình cảm của X. Có lẽ đã dần đến lúc rồi…

Entry 14

Thời gian cứ thế tiếp tục trôi và việc chữa bệnh đi vào giai đoạn cuối: tập cho Jaejoong thích nghi lại với xã hội. Xuất viện giả và không gian chữa bệnh chuyển từ bệnh viện sang nhà trọ của hai anh em. Những máy ghi hình được gắn khắp nhà và các bác sĩ trong đoàn thay phiên đến thăm, theo dõi.

Changmin cũng tạm yên tâm và có thời gian quay lại việc học hành ở ngay tại nước Mỹ. Đối với một thiên tài như cậu, việc dành lấy một suất học bổng dễ như trở bàn tay. Tôi thường xuyên đến đón Changmin ở trường đại học. Cậu không buồn thắc mắc đến “động cơ” của tôi. Những ngày tháng như vậy cứ trôi qua thật hạnh phúc.

Một ngày mùa đông nọ, có hai người khách bất ngờ đến từ Hàn Quốc: Jung Junsu và Park Yoochun. Cả hai đến thăm anh em họ Kim và mang theo cả xe quà cáp. Phản ứng của Kim Jaejoong khi gặp Junsu là một bước tiến quý giá trong quá trình này. Cậu xúc động theo kiểu rất “bình thường”, rất con người và đúng với bản tính của cậu.

Người tên Junsu gào khóc muốn khan cổ còn Jaejoong chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, ôm lấy cậu ta và vỗ vỗ vào mớ tóc xù màu vàng run rẩy ấy.

Theo những lời chuyện phiếm, tôi biết: họ phải trốn qua đây vì Jung Yunho đã cấm Junsu liên lạc với Jaejoong. Mà bản thân Junsu cũng kiên nhẫn đợi đến khi Jaejoong bình phục. Lần này có mặt Mỹ vì cậu ta không kiềm được sự thương nhớ nên đã lợi dụng chuyến công tác dài ngày của anh trai mà lén đi. Hơn nữa, dù gì thì Junsu cũng đã chuyển sang sống cùng Yoochun, sự kiểm soát của Yunho không thể chặt chẽ như ngày nào.

Công tác. Khi nghe họ nói đến đây, tôi ngay lập tức tìm cách cáo việc về nhà. Đúng như tôi đoán: Jung Yunho đã có mặt ở căn hộ của tôi, mặt tái đi vì lạnh. Lại là một chuyến công tác – lấy băng ghi hình, viếng thăm của X.

Ngày càng gần thời điểm đó hơn.

Entry 15

Việc chữa trị chấm dứt. Tôi và đoàn bác sĩ quyết định những việc còn lại người nhà và bạn bè của Kim Jaejoong có thể lo liệu ổn. Lần này, một bữa tiệc ăn mừng thật sự được tổ chức và ai nấy tham gia đều nước mắt ràn rụa. Tất cả đều yêu quý hai anh em họ Kim và không muốn chia tay.

Changmin nói với tôi: cậu sẽ ở lại học cho hết chương trình đại học rồi mới về nước. Thế là tôi có thêm một năm nữa. Một năm cho tôi, một năm cho X, một năm cho chúng tôi hiểu rõ những tình cảm của mình.

Trong một năm ấy, mọi chuyện rất ổn chỉ trừ lần Changmin phải nhập viện vì Mandoong. Mandoong, tên con cún nhỏ tôi tặng hai anh em hồi Jaejoong mới ra viện. Sáng sớm hôm đó, Changmin dẫn Mandoong đi dạo và con cún vô tình làm bẩn giày một tên đang phì phèo thuốc ở góc đường. Mandoong bị thương khá nặng bởi cú đá nhẫn tâm của hắn và ngay sau đó, Changmin cho hắn nếm mùi vị bị ném vào tường. Hắn kêu đồng bọn đến. Kết quả là cả chủ - chó Changmin – Mandoong đều phải nhập viện.

Tôi hôn lên trán Changmin khi cậu còn bất tỉnh rồi tự hứa sẽ không để chuyện này lặp lại thêm một lần nào. Lúc tỉnh dậy, cậu rất lo lắng cho Jaejoong phải ở nhà một mình và hối hận vì đã hành động nông nỗi. Tôi hứa với Changmin sẽ bí mật giúp đỡ Jaejoong, coi như đây là một thử thách giúp anh trai cậu hoàn toàn trưởng thành. Quả nhiên, anh em họ Kim đều là người mạnh mẽ. Một mình Jaejoong chăm sóc cho Changmin lẫn Mandoong vẫn ổn. Lần thứ hai tôi bắt gặp thứ cảm xúc hạnh phúc tột cùng trong mắt Changmin khi được anh mình đút cho muỗng súp tự nấu.

Khi Jaejoong ra về, Changmin đã chủ động ôm lấy tôi. Cậu nói xin hãy thông cảm cho người đang quá hạnh phúc. Tôi thông cảm mà. Trong vòng tay cậu, tôi cũng đang hạnh phúc.

Jung Yunho lập tức bay qua Mỹ khi biết về vụ tai nạn trên. Chỉ tốn một cuộc điện thoại, hắn cho đám người đã đánh Changmin ra cám. Sau đó, bỏ thêm tiền thuê người âm thầm bảo vệ cả hai anh em. Yunho đã thay đổi thật rồi. Người loại X vốn không chu đáo lẫn bao đồng như thế bao giờ.

Thời điểm đó cũng gần đến ngày Changmin và Jaejoong về nước.

Entry mới nhất

Changmin cùng Jaejoong về Hàn Quốc được ba tuần. Ngày chia tay, tôi hỏi: thỉnh thoảng tôi có thể qua Hàn Quốc thăm cậu được không. Changmin vui vẻ đáp: bất kỳ khi nào tôi đến Hàn Quốc, cứ đến ở nhà cậu cho đến khi tôi về Mỹ thì thôi.

Thời gian này, Yunho không còn liên lạc e mail với tôi nữa, thay vào đó là những bức mail của Changmin. Cậu kể với tôi vài chuyện buồn cười (theo ý cậu) và hỏi ý kiến chuyên gia tâm lý là tôi.

Theo những gì Changmin kể: lần đầu tiên Yunho gặp lại Jaejoong, hắn đã đuổi cậu ra khỏi nhà. Rồi hắn phá tan hoang cả căn phòng gìn giữ cẩn thận trong suốt năm năm qua, cho tiêu hủy luôn sợi xích. Jaejoong càng tìm cách tiếp cận với hắn, hắn càng coi như chưa từng quen. Chỉ khi Changmin nín cười giới thiệu: đây là Kim Jaejoong, anh trai của cậu, thì hắn mới đóng một bộ mặt bình thản và xin được chính thức quen biết. Mà kể từ ngày đó thì lại tích cực đến nhà cậu, đưa đón Jaejoong đi thăm quan Seoul.

Changmin không hiểu, cậu không thể hiểu được Jung Yunho – kẻ đã tuyệt đối kiềm chế không gặp con người hắn yêu thương trong cả năm năm qua với một mục đích duy nhất: hắn muốn bắt đầu lại một mối quan hệ khác với Kim Jaejoong. Và rồi mối quan hệ đó tiến triển theo kiểu nào cũng được miễn không phải giữa kẻ chủ - thú cưng.

Còn Kim Jaejoong hình như đã vờ chiều theo ý hắn để được gặp mặt hằng ngày.

Changmin không thể hiểu hết sự phức tạp trong chuyện này nhưng tôi thì muốn cậu hiểu. Vì sắp đến đây, cậu sẽ phải đối đầu với những chuyện phức tạp khác, của riêng bản thân mình. Tôi sắp về nước – chuyển công tác – cỡ … hai năm. Tôi còn nhớ rõ Changmin đã nói: khi nào tôi qua Hàn thì cứ ở nhà cậu cho đến khi về lại Hoa Kỳ. Là cậu đã nói.

Ngay khi viết hết entry này, tôi sẽ thu xếp hành lý và sau đó, giải quyết rốt ráo cho xong một số công chuyện. Đầu tiên, tôi send địa chỉ blog mật của mình cho Changmin và chắc chắn cậu sẽ hack được mật khẩu một cách dễ dàng. Thế là giải đáp được những thắc mắc về Jung Yunho và Kim Jaejoong… cùng một số chuyện khác…

Việc cuối cùng cũng là việc tôi đã muốn làm từ lâu mà nay mới chính thức quyết định.

Tôi…

Xóa tên Yunho ra khỏi danh sách những người ở cột X.

Và bỏ luôn quyển sổ Phân Loại. Tôi đã không còn hứng thú với những người ở cột X nữa rồi. Giờ tất cả tâm trí của tôi chỉ dồn vào con người duy nhất nằm ở cột Y.

Kể cũng tiếc, Jung Yunho đã nằm ở cột X rất lâu, gần mười mấy năm… nay chỉ vì một con người mà thay đổi.

Nói vậy thôi, tôi thật sự rất hân hoan sung sướng gạch đè đậm lên cái tên của hắn – kẻ đã gián tiếp lôi kéo tôi vào mối rắc rối hiện nay.

Mối rắc rối cao 1m89 có tên Kim Changmin…


The end

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content



[Three-shot] You're my pet  _
Bài gửi  [Three-shot] You're my pet  Empty#6


SIGNATURE
Về Đầu Trang Go down
 

[Three-shot] You're my pet

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Đọc kĩ rules trước khi post bài


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSKVN - Always Keep The Faith  :: ıllıllı We're Cassiopeia ıllıllı  ::  x Together-
Chuyển đến 
Skin by pyn.k0ol@DBSKVN
Trình duyệt web FireFox hoặc Google Chrome để được hiển thị forum tốt nhất
Quảng cáo sẽ biến mất khi các bạn đăng nhập
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất