DBSKVN - Always Keep The Faith
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
♫ Music

[Vietsub+Kara][Perf] 110109 SBS Inkigayo Maximum - TVXQ
[Vietsub+Kara][MV] Why (Keep Your Head Down)
[Vietsub+Kara] 20101231 KBS Drama Awards - JYJ - Found You
Mỗi ngày một click để rum lên hạng nhé Khách viếng thăm

DBSK TVXQ
Tuyển Staff toàn Forum

Share | 
 

 [One-shot] Báo đen và bánh phô mai

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [One-shot] Báo đen và bánh phô mai  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[One-shot] Báo đen và bánh phô mai  _
Bài gửi  [One-shot] Báo đen và bánh phô mai  Empty29.01.11 16:56#1

Credit: NGUYỆT TỬ
Fic được post đã có sự đồng ý của tác giả

~o0o~



Title: Báo Đen Và Bánh Phô Mai
Author: Nguyệt Tử
Disclaimer:
Sở hữu?
Ai?
DBSK á?
Dĩ nhiên rồi!








Dĩ nhiên là họ sở hữu trái tim tôi rồi!
Chứ tôi có quyền gì mà sở hữu họ. Híc híc…

Rating: PG14 [bạo lực]
Pairings: Báo - Phô Mai và Chó Chăn Cừu Hung Dữ.
Catelogy: Au, Pinky [T_T thể loại chẳng bao giờ viết ra cơm ra cháo gì...]
Warning: Shounen – ai, fic xạo, ngôn từ bựa và đừng trông chờ fic này có nội dung nhé!!! [One-shot] Báo đen và bánh phô mai  814535
Status: oneshot completed
Note: Tặng Mít yêu
Sumary:
Bông Bông, Thơm Thơm, Mềm Mềm, Mịn Mịn, Grừ grừ!!!






BÁO ĐEN VÀ BÁNH PHÔ MAI



“Cái gì?”




Vứt điếu thuốc đang phì phèo hút dở xuống chân, tôi nói như quát:

“Lại bánh - kem - phô - mai à?”

Nhìn theo gót chân đang cật lực giày xéo của tôi, thằng Ryeowook líu ríu đáp:

“Dạ. Lại là bánh phô mai, thưa nhị ca… Nhưng… đại ca dặn… lần này nhất định phải mua ở tiệm Shinki…”

“Hắn có điên không?” – Sẵn đang cơn ngạc nhiên, tôi tiếp tục quát. – “Tiệm Shinki??? Có giỏi thì tự đi mà mua lấy!! Đâu phải không biết chỗ đó là chỗ nào? Mặc kệ, mua ở đâu chả được. Lát tao đi.”

“Dạ… nhưng mà…” – Dù đối tượng quát nạt của tôi không phải là nó, thằng Ryeowook vẫn cứ run lên như cầy sấy. – “Lần trước anh mua chỗ khác, đại ca biết… chỉ là không muốn vứt đi nên phải ăn cho hết mà thôi.” – Giọng nó càng lúc càng nhỏ lại như sợ tôi nghe xong sẽ nổi cơn tam bành.

“Mà cái lưỡi đại ca ghê thật đấy.” – Thằng Shindong đứng bên cạnh vội xen vào. Vừa nói, nó vừa cười khùng khục, vẻ như chẳng có cùng nỗi lo với thằng kia. – “Em ăn thì chỉ biết ăn, chả phân biệt được mùi vị gì. Sao đại ca lại biết được đâu là bánh của tiệm Shinki, đâu thì không nhỉ?” – Hai bàn tay nung núc của nó xoa vào nhau, gò má bỗng phớt hồng, chắc lại đang nghĩ đến bữa ăn sắp tới.

Dĩ nhiên tôi chẳng có thời gian nổi cơn tam bành với tụi này. Thuận tay đập “Bốp” lên cái đầu tròn ủng của thằng Shindong, tôi cười:

“Còn nói được thế là tốt. Tưởng không biết chứ.” – Nói rồi, tôi thản nhiên nhún vai và quay sang Ryeowook. – “Thế đại ca biết mà không trách phạt tao gì à?”

“Ui.” – Ryeowook khẽ nhăn mặt rồi rụt vai lại, trông hoạt kê không thể tả. Một trong những lý do tôi thích thằng nhóc này hơn Shindong chính là bởi những biểu cảm không biết nói dối của nó. – “Đại ca bảo vì đó là nhị ca mà. Sao lại vì cái bánh phô mai mà trách phạt anh được.”

“Haizzz. Tao hiểu rồi.”



oOo


Ừ, tôi hiểu rồi.

Thế là tôi sắp tiêu đời.

Hắn nói thế chẳng khác gì ép tôi lần này phải đến tiệm Shinki mua bánh cho bằng được. Mà đến đó đối với tôi chẳng khác nào đi vào chỗ chết. Không chết thì cũng nhục nhã chẳng dám nhìn mặt ai. Vậy ngu gì tôi phải đến đó chứ?

Đúng vậy! Ngu gì??

~ ~

~ ~ ~

~ ~ ~ ~


Chỉ là…

Ừ, chỉ là… tôi biết, nếu đổi lại là hắn đi mua thứ gì cho tôi thì dù tôi thích ăn mì Tàu ngay trong khu phố Tàu – nơi bọn Phỉ Thúy vẫn thường lăm le phục kích, hắn cũng sẽ vào đó mua bằng được; mặc cho có bị lọt vào trận, rồi bị tẩn đến bờm cái đầu vốn đã bờm của hắn hay không.

Thêm vào đó, tôi cũng biết bánh kem phô mai là một trong những thứ quan trọng nhất đời tên đó. Chả hiểu tại sao và từ khi nào, chỉ biết rằng kể từ lúc tình cờ gặp nhau mấy năm về trước, hắn đã mê bánh phô mai. Hắn - kẻ nghĩa khí vườn và mê bánh kem phô mai đó hay tay đại ca gàn dở của băng tụi tôi - chính là kẻ được giới giang hồ kính cẩn gọi bằng cái tên Yunho - The Bear.



oOo



Thật ra, tiệm bánh kem Shinki - chỗ mà sắp tới đây tôi sẽ đến nạp mạng (chỉ để mua một chiếc bánh kem phô mai cho Yunho) - cũng chẳng phải hang hùm hang hổ đáng sợ gì. Chỉ tại vì nơi đó… có lẽ chính là chỗ duy nhất trên thế giới này có thể làm cho uy danh Báo Đen Jaejoong tôi bay biến hết.

Không thể để vậy được!!

Quyết tâm không để mất uy phong, tôi bước vào phòng, thay đồ, xịt keo đầy tay rồi cật lực vuốt tóc, chuẩn bị cẩn thận để xuất quân đến tiệm bánh Shinki. Kẻ khác thì tôi không biết, chứ kinh nghiệm lăn lộn giang hồ mấy năm qua đã khiến tôi hiểu điều này: nếu muốn kẻ khác nghĩ mình oai phong thì trước tiên phải tự nghĩ thế cái đã.

Liếc qua cái gương treo méo xẹo trong phòng, tôi hài lòng nhếch cười khi trông thấy bộ dạng hết sức bảnh của mình trong đó.

Tóc bạch kim dựng ngược, gò má xương xương đầy vẻ phong trần, vai, cổ cường tráng – công sức tôi vừa tập luyện, vừa ăn kiêng kham khổ cả mấy năm qua. Làn da sẫm màu này cũng chả phải tự nhiên mà có. Nhớ hồi tôi trấn lột lọ kem màu Junsu, nó đã tru tréo suốt cả buổi trời không chịu khép miệng. Mãi đến khi được tôi đền cho cái máy game xách tay – cũng trấn được trước đó từ Yoochun - nó mới im lặng toét cười rồi chuồn đi mất. Ai bảo nó là em ruột của Yunho chứ. Nếu không phải thì tôi đã uýnh cho gãy cả hàm răng rồi. Ngay cả tru tréo cũng dễ thương như thế! Mà đàn ông con trai dễ thương là vứt đi!!! Nếu không được oai phong như tôi thì ít ra cũng phải bằng Yunho anh nó chứ.

Yunho ~ ~

Ah ~ ~


Nghĩ kỹ lại đúng là có lúc rất oai phong mà.

Quay lại sự bảnh của tôi. Bên cạnh gương mặt ấn tượng, điều khiến bọn đàn em nể nang tôi nhất chính là thân hình chuẩn quốc tế này đây. Sự cứng cáp này, mớ cơ bắp này… Mấy ai biết được tôi đã tập luyện chăm chỉ đến cỡ nào. Ngày tập tạ, tối tập chạy, đêm đêm hít đất. Thử hỏi kẻ nào có nhiều sức khỏe và quyết tâm như tôi?

Nói tóm lại, tôi oai như thế.

Và oai thế thì không thể để tiệm bánh Shinki hạ gục được.

Xuất quân!



oOo


Thế là cả bọn, bao gồm tôi, Shindong, Ryeowook cùng vài tên đàn em khác lập tức hùng hổ kéo quân đến cuối góc phố - nơi lúc nào cũng tấp nập người mua kẻ bán: tiệm bánh Shinki. Theo phản xạ, tôi khẽ hất mặt lên trời còn bọn chúng thì trong chớp mắt… đã lẩn vào góc tường, nấp mất.

“Bọn bay làm cái quái gì thế??” – Tôi trợn muốn văng hai con mắt ra ngoài. – “Ra ngay! Giang hồ như tụi bay mà lại sợ một tiệm bánh à??”

“Dạ... nhị ca tha cho tụi em...” – Thằng Shindong đáp. Vẫn ép mình vào tường, nó cương quyết không chịu nhúc nhích dù chỉ một thớ thịt. – “Tiệm bánh nào tụi em không ngán chứ tiệm Shinki thì...”

“Sao lúc nãy tụi bay hăng hái lắm mà???” – Tôi nghiến răng ken két.

“Dạ... tại tụi em… hức hức… biết nhị ca sẽ lo được vụ này...” – Nấp cạnh thằng Shindong, Ryeowook bắt đầu nhè ra. Rồi nó ngồi thụp xuống và úp mặt vào hai đầu gối. – “Sức nhị ca còn đương cự được chứ tụi em th셔

“Với lại… vụ này đúng là chỉ có anh mới được thôi, nhị ca ah.” – Thằng Shindong hùa theo. – “Đại ca cũng chưa chắc được…”

“Đại ca không thể được nên toàn nhờ nhị ca đó chứ.” – Ryeowook bồi cú chót.

“…”



Kết quả của chuỗi lý sự kẻ tung người hứng, nịnh nịnh nọt nọt của hai đứa nó là… tôi đành phải một mình đến tiệm Shinki như thường lệ. Mà nếu quả thật chỉ một mình tôi thì đã tốt. Đằng này cả lũ bọn nó vẫn nấp sau tường, vừa quan sát vừa xì xào bàn tán, có vẻ đang thích thú cá cược xem tôi sẽ chết theo kiểu Tây hay kiểu Tàu.

“Nhị ca liệu có ổn không mày?” – Một trong những thằng chết nhát ấy lên tiếng.

“Tao nghĩ là không.” – Thằng Shindong trắng trợn đáp lời.

Được lắm. – Vừa nghĩ tôi vừa nghiến răng trèo trẹo. - Khi về trại tao sẽ cho mày biết tay, thằng kia!!

“Shindong nói đúng.” – Thằng Ryeowook nối gót phản bội tôi. Nó chép miệng, phân tích. – “Tụi mày không nhận ra từ nãy giờ thay vì quát lên như thường lệ thì nhị ca chỉ rít thôi sao? Rõ ràng là đang sợ rồi…”

Đồ @#&^$*&$#% >”<!! – Tôi thầm nguyền rủa. - Vậy mà mình đã rất cưng chiều nó.

“Thế thì tiêu, chưa ra trận đã hàng.” - Đứa nào đó kết luận.

Phát ngôn láo toét ấy làm máu nóng bốc cả lên đầu tôi. Nhờ thế, tôi quên hết sợ hãi, lập tức hùng hổ xông thẳng đến tiệm bánh Shinki, như để chứng minh cho bọn nó thấy Báo đen Jaejoong này chẳng biết chữ đầu hàng đánh vần ra sao.

Ừ, tôi hùng hổ là vậy. Thế mà ngay khi tiệm bánh Shinki vừa hiện ra và lù lù trước mắt tôi bấy giờ là nụ cười tươi rói đón khách của… gã chủ tiệm thì… lập tức, mọi cố gắng, quyết tâm của tôi như bị gió cuốn mất tăm. Đầu gối tôi run lên cầm cập trong vô thức, bộ não đang tạm đình chỉ hoạt động chỉ thôi thúc một ý nghĩ, một ý nghĩ duy nhất mà thôi:

Chuồn. Chuồn. Chuồn. Chuồn lẹ!

Nhưng với bộ não đang bị đơ ra đó, để ý nghĩ biến thành hành động cũng phải mất ít nhất vài phần trăm giây và trong trong vài phần trăm ấy, tôi đã bị chiếu tướng bởi đôi mắt cú vọ của gã chủ tiệm.

Thôi rồi!

Hắn đã thấy tôi. Thế thì tôi có chạy đằng trời.

Đành vậy, phóng lao thì phải theo lao. Thấy mọi chuyện đã lỡ làng, tôi không biết làm cách nào khác ngoài… rụt rè tiến đến và giả lả mở lời:

“À, ờ gói cho vài cái bánh kem phô mai đi.”

Gã chủ tiệm nhìn tôi, mỉm cười thân ái:

“Bánh kem phô mai?”

“Ừ.”

“Lại mua cho Jung Yunho à?”

“Ừ.”

“Thế hả?”

“Ừ.”

“Thế thì… hết rồi.”

Hắn trả lời như muốn đấm vào mặt tôi.

Chỉ tay vào dãy kệ còn đầy thứ bánh trắng trắng cam cam thơm phức đó, tôi tức tối rít qua kẽ răng:

“Còn đầy đây mà.”

“Còn thì còn đó thôi. Với anh vẫn là hết.” – Hắn nhún vai, thản nhiên đáp và làm điệu bộ như sắp bỏ qua tôi mà chuẩn bị đón tiếp khách hàng khác.

“Yah!!” – Tôi hét. – “Đừng có giỡn mặt nha!!”

“Ai rảnh mà giỡn với anh.” – Bị tiếng la ó của tôi đánh động, gã chủ tiệm quay sang tôi, cười khẩy. – “Không thấy bảng đề ở ngoài hả: không – bán – bánh – cho – bọn – du – côn”! Nhìn rõ chưa. Không bán là không bán.” – Hắn gằn giọng, không quên tặng tôi một cái lườm sắc lẻm.

Đầu gối tôi như bị nhũn ra bởi ánh mắt đó nhưng với quyết tâm không để mất uy danh, tôi ráng nói cứng:

“Ờ thì… nhưng mà… cũng phải có ngoại lệ chứ…” – Vừa nói, tôi vừa run run chỉ vào mình.

“Ừ, phải ha.” – Gã chủ tiệm bỗng nhiên toét cười. – “Phải có ngoại lệ chứ! Bình thường đám giang hồ đến đây mua bánh thì chỉ cần lơ đi hay đóng cửa tiệm là xong. Riêng anh thì phải có ngoại lệ chứ! Phải rồi.” – Nói đến đây, hắn đập hai bàn tay vào nhau, ra chiều phấn khích. Rồi cũng phấn khích và vui vẻ như thế, gã chủ tiệm quay vào trong, nhẹ nhàng gọi đám thợ bánh:

“Anh em đâu, bắt lấy!”

Thế là bọn chúng tóm tôi.



oOo


Nhắc lại, bọn thợ bánh ở cửa tiệm Shinki tự nhiên đùng đùng bao vây, tóm lấy, trói gô lại bằng mấy sợi ruy băng vẫn dùng để gói bánh gatô rồi tống tôi vào tủ kính chứa kem bơ vừa thơm vừa lạnh ngắt. Tóm cổ tôi xong, bọn chúng thản nhiên đóng cửa tiệm và treo bảng nghỉ bán. Do mấy bức tường của tiệm Shinki cũng làm bằng kính nên tôi vẫn thấy gã chủ tiệm một mình thong dong đi ra ngoài, chống nạnh và nhìn về hướng tường bọn Shindong đang nấp:

“Lấp ló cái gì?” – Hắn đanh giọng. – “Về nói lại với đại ca tụi bay là muốn cứu kẻ kia thì phải đích thân đến đây trong một giờ nữa! Không thì sẽ có món bánh nướng nhân người đấy! Cút!”

Cầm cập.
Cầm cập.

“Còn chờ gì nữa mà không đi?” – Gã chủ tiệm vẻ như đã mất hết kiên nhẫn. Hắn khoát mạnh tay vào không khí rồi quát: - “Hay muốn tụi này đánh cho không lết về nổi như tuần trước????”

Nghe đến đó, cả đám Shindong vội bỏ tôi mà quáng quàng chạy mất.

“Hừ. Giang hồ. Nghĩa với chả khí.” – Gã chủ tiệm khinh miệt nhếch môi. Nói xong, hắn phủi tay và đi vào cửa tiệm.

Chắc sắp xử lý tôi rồi.

~ ~
~ ~ ~

Thật ra thì… cũng đừng vội trách tôi và bọn Shindong chết nhát. Cả gã chủ lẫn đám thợ làm bánh của tiệm Shinki, cộng với đội ngũ bán hàng, kẻ nào kẻ nấy đều cơ bắp lực lưỡng. Nhìn sơ cũng biết tay nhồi bột mì của chúng đủ khỏe để vặn cổ hết cả đám Shindong. Việc bọn chúng rủ nhau bỏ chạy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên hay thất vọng buồn khổ. Việc duy nhất tôi lo vào lúc này là… nếu chút nữa Yunho thật sự vì tôi mà đến đây thì to chuyện mất. Mà tôi biết hắn chắc chắn sẽ làm vậy vì tôi. Trời ơi, bình thường đâu có đến nỗi. Sao tự nhiên hôm nay lại xảy ra cớ sự rắc rối thế này không biết!!



oOo



Đúng như tôi lo sợ, chưa đầy một tiếng sau, gã ngốc Yunho cùng đám Junsu và Yoochun đã rầm rập kéo đến. Chúng dàn thành một vòng tròn trước cửa tiệm Shinki nhưng tuyệt nhiên không đem theo vũ khí. Cũng còn may. Nếu nhóm Yunho quả thật đi theo hướng bạo lực thì chắc tôi khó thể sống sót qua hôm nay.

“Chà!” – Gã chủ tiệm thốt lên đầy cảm thán. Vừa nói, hắn vừa từ tốn chùi miệng. Trong vòng một tiếng đồng hồ ngồi chờ đám Yunho, kẻ ấy đã xơi hết 4 cái bánh xúc xích phết bơ và hai ly kem to sụ.

“Kéo cả băng cơ đấy.” – Hắn nhếch mép mỉa mai. – “Cũng không đến nỗi tệ.” – Vừa nói hắn vừa nhìn tôi, đôi mắt to như bánh xe ấy khẽ nheo: – “Xem ra anh cũng được cưng quá đấy chứ?”

Dĩ nhiên tôi chẳng dám đáp lại lời nào, chỉ biết an phận trong tủ bơ lạnh ngắt, nhìn gã chủ tiệm từ tốn đứng dậy rồi gọi người, chuẩn bị đón tiếp nhóm Yunho.


“Đến nhanh nhỉ?” – Hắn nói khi đã đứng đối diện với Yunho.

“Dĩ nhiên.” – Yunho đáp gọn. – “Jaejoong đâu rồi?”

Aishhh!! Dám gọi tôi là Jaejoong. Phải là Báo Đen chứ. Cái gã Yunho này! Đợi ra khỏi đây tôi sẽ bẻ răng hắn.

“Trong kia.” – Tên chủ tiệm thản nhiên hất ngón cái về phía sau.

Và sáu con mắt hí của Yunho, Yoochun và Junsu lập tức mở tròn xoe khi nhìn theo hướng chỉ và thấy tôi đang bị trói một cục trong tủ kem bơ.

“AAA!” – Yoochun ré lên. – “Sao lại nhốt Jaejoong hyung trong đó? Lạnh lắm. Đông thành cục đá bây giờ.”

Cái thằng này rõ rách việc. Lạnh đâu mà lạnh. Kem bơ chứ có phải kem đá đâu. Chỗ tôi đang đứng chỉ thấp hơn nhiệt độ bên ngoài chừng vài độ thôi.

Nhưng dĩ nhiên Yunho không biết điều đó. Vừa nghe Yoochun gào thét như thế, hắn đã tái xanh tái xám mặt mũi mà gắt lên với gã chủ tiệm:

“Sao dám làm thế!! Còn không thả Jaejoong ra!!”

Hắn – gã chủ tiệm – vẫn thản nhiên khoanh tay, nhếch mép:

“Không thả làm gì được nhau.”

“Ngươi…” – Đứng bên cạnh Yunho, Junsu dường như cũng không kiềm được tức giận. Nó rít lên bằng chất giọng cao vút. – “Thật là quá đáng mà!!”

“Quá đáng?” – Gã chủ tiệm hừ giọng. – “Bắt cóc người trong 1 tiếng đồng hồ là quá đáng??? Thế thì hãy hỏi Yunho xem… việc hắn cướp đi thứ quan trọng nhất của tôi trong hai năm qua còn quá đáng đến đâu?”

“Yunho hyung…” – Junsu sững sờ quay sang nhìn gã ngốc. – “Anh đã… cướp đi thứ gì của hắn sao?”

“Ờ th셔

Chậc. Cái gã Yunho này. Có thế mà cũng ấp úng. Chối phắt là xong chứ gì. Nhưng Yunho tôi biết dường như không phải là một kẻ giỏi mồm miệng. Sau vài phút đắn đo, hắn – Yunho – nhìn về hắn – gã chủ tiệm – một lúc rồi quay sang Junsu, thành thật đáp lời:

“Ờ, thì thứ đó đó.”

Và hắn chỉ vào tôi.



oOo




Việc gọi tên chủ tiệm lẫn gã ngốc Yunho cùng bằng “hắn” thật khó khăn cho tôi khi kể lại câu chuyện này. Mà dù gì thì… cũng đã đến lúc tôi phải thú nhận rồi. Thật ra… tên chủ tiệm bánh hung dữ bặm trợn cao 1 mét 89, mắt to mi dài mày rậm mũi cong và đẹp trai ơi là đẹp trai đó… chính là Kim Changmin – em trai của tôi.

Và vì là em trai nên từ giờ tôi sẽ gọi Changmin bằng “nó”.

Quay lại câu chuyện giữa “băng” của tôi và tiệm bánh Shinki. Vừa nghe Yunho thành thật thú nhận như thế, đôi mày đang cau lại của Changmin lập tức giãn ra:

“Cũng còn biết mình đã phạm lỗi gì đấy chứ…”

“Ừ, lỗi là của tôi hết.” – Yunho vẫn tiếp tục chứng minh hắn là tên ngốc nhất trên đời. – “Cậu muốn làm gì tôi cũng được nhưng hãy thả Jaejoong ra trước đi.”

“Anh hai!!!” – Junsu rít lên. – “Thật ra là chuyện gì thế??????”

Changmin ra hiệu cho Kangin - một trong những anh thợ làm bánh lâu năm của tiệm – quay vào cởi trói cho tôi rồi từ tốn đáp lời Junsu:

“Để tôi nói cho mà nghe. Thế này nhé… Cậu có một người anh trai rất ngoan hiền dễ thương và xinh đẹp.”

Nghe đến đây, Junsu bất giác quay sang nhìn Yunho và khẽ rùng mình:

“Khó tưởng tượng quá.” =.=”

“Cứ nhìn vào anh ấy đi!” – Changmin chỉ vào tôi.

Cái thằng này!! Hức hức hức. Sao cả chục năm qua mà nó vẫn không chịu thừa nhận nét đẹp nam tính của anh nó cơ chứ.

“Cũng hơi khó tưởng tượng mà thôi còn đỡ hơn người kia.” – Junsu và Yoochun cùng gật gù.

“Anh cậu vốn rất ngoan. Thích giặt giũ dọn dẹp, nấu cơm rửa bát, tối đến thỉnh thoảng còn nấu mì cho cậu ăn, chiều chuộng cậu tuyệt đối. Tóm lại là vô cùng tuyệt vời.”

“Tuyệt vời thật.” – Junsu nhìn về phía tôi vẻ thèm muốn.

“Rồi một ngày kia…” – Nói đến đây, giọng Changmin thoắt trở nên cay đắng. – “Tự nhiên có một băng giang hồ nào đó, cứ lượn qua lượn lại trước cửa tiệm của anh em cậu. Và không biết từ bao giờ, anh trai của cậu lại tiêm nhiễm thói du côn của bọn ấy…”

“Này này, đừng có vừa kể vừa móc mỉa nha!!” – Yoochun nổi xung.

Chẳng thèm đếm xỉa gì đến nó, Changmin vẫn tiếp tục cảm thán:

“Mấy năm nữa trôi qua, anh trai cậu từ một thiên thần xinh đẹp bỗng nhiên lao vào luyện tập để biến thành một kẻ bặm trợn. Rồi… từ hai năm trước đã chính thức bỏ nhà ra đi gia nhập vào nhóm côn đồ đó theo lời dụ dỗ của gã chủ băng.” – Vừa nói, Changmin vừa ném về phía Yunho một cái nhìn tóe lửa.

Rồi ngừng một chút, nó tặc lưỡi:

“Thật ra thì… chuyện đã lỡ cũng đành chịu. Nhưng cái gã chủ băng nhóm ấy sau khi dụ dỗ anh trai tôi đi mất rồi thì cứ việc biến đi!! Sao lại còn dẫn băng nhóm của gã lượn qua lượn lại chỗ này, hết mua bánh đến mua kem. Rồi còn sai ANH TRAI tôi đi mua nữa chứ!!! Thử hỏi có đáng nổi giận không??”

Junsu và Yoochun nghe đến đây thì cúi đầu, lấm lét nhìn Yunho, có vẻ chẳng biết đáp lời ra sao. Gã ngốc kia dường như cũng chẳng dám đáp, chỉ đành im im nhìn trời rồi lại nhìn trăng. Aishh, cái lũ này!!!! Tôi biết ngay mà. Chẳng cần biết băng nhóm Yunho – The Bear lừng lẫy giang hồ đến đâu, cứ đụng đến tiệm bánh kem phô mai Shinki là lại mất hết uy phong như thế đấy.

“Nè nè, Changmin, đừng có quá đáng nghen!” - Bấy giờ tôi mới lao ra chỗ bọn họ, ngay khi được Kangin hyung cởi trói cho. – “Hyung bị dụ dỗ hồi nào?? Là tự hyung thích nên gia nhập chứ bộ!!! Sức mấy mà Yunho dụ dỗ được hy…”

Câu nói của tôi bị cắt ngang giữa chừng vì Yunho đã bất thần nhảy đến… ôm chầm lấy tôi.

“Jaejoong ah, có lạnh không?” – Hắn hỏi. Rồi vừa thì thầm như thế, gã điên đó vừa cởi áo khoác ra, trùm lên người tôi và ôm chặt hơn chút nữa. – “Da dẻ lạnh như nước đá rồi này.”

“Aisshhh!!! Không lạnh mà… Buông ra! Buông ra!” >_<

Nói là nói thế thôi. Thật ra nãy giờ tôi tưởng mình đã bị teo lại trong tủ kem bơ rồi. Changmin lúc nổi giận rất là đáng sợ. Cái tủ kem bơ vừa lạnh vừa chật như thế mà cũng tống tôi vào. Nhưng lúc này đây, khi ở trong vòng tay của Yunho, cảm giác thật dễ chịu. ~ ~ A ~ ~ Cả cái áo khoác lẫn hắn đều ấm quá đi mất.

*Dụi dụi*

“Jaejoong ah…” – Siết lấy tôi, gã ngốc bỗng nhiên rền rỉ.

“Gì nữa đây?” – Tôi đáp, vẫn chẳng buồn đẩy hắn ra.

“Cậu thơm mùi bơ.” – Rồi cứ thế, hắn thả lỏng tôi ra một chút để có thể thơm lên cổ, lên má rồi lên chóp mũi tôi. – “Thơm… và ngon quá.”

Yunho… ngốc!! Mê bánh phô mai đến mức độ này… >_< Mà làm cái quái gì thế hả?? Buông coi. Người ta mà là bơ thì tan ra thật rồi ~ ~

“AISHHHHHHHHH.” – Ngay khi tôi sắp tan xèo vì gã ngốc Yunho thì tiếng rít kinh hoàng của Changmin vang lên bên tai. Nó giật phắt tôi lại và gắt lên ỏm tỏi:

“Thấy chưa!!! Còn dám chối!! Công khai dụ dỗ anh tôi ngay trước mặt tôi thế kia. Kim Jaejoong!!! Anh làm mất mặt nhà họ Kim quá đi.”

Lùi lại sau lưng Min (vì nó buộc tôi phải thế), tôi líu ríu:

“Changmin ah, hyung đâu có bị dụ dỗ gì đâu. Thật mà. Tại hồi xưa hyung thấy họ oai mới gia nhập thôi. Lúc đó Yunho thích bánh phô mai, bây giờ vẫn thích nên thường đi qua chỗ này mua… chứ có dụ dỗ gì đâu. Sức mấy hắn dụ được hyung.”

“Hyung im ngay!” – Nó quay lại nạt và tôi đành im phăng phắc. – “Chuyện ai dụ ai lát nữa tính sau. Bây giờ thì Jung Yunho, tôi hỏi anh câu này đã.”

“Gì vậy? Cứ hỏi!” – Yunho đáp, dường như vẫn còn lưu luyến mùi kem bơ.

“Thật ra anh có chịu trả lại Jaejoong hyung cho tôi không?” – Khoanh hai tay trước ngực, Changmin ra dáng một ông sếp đang hỏi nhân viên liệu có muốn thôi việc hay không.

“Không thể được.” – Yunho lắc đầu. – “Tôi có thể hứa với cậu bất kỳ chuyện gì ngoài chuyện đó.”

“Đại ca muôn năm.” – Đâu đó trong đám đông, tôi nghe tiếng thằng Shindong reo vang.

“Đại ca oai phong quá. Đừng để nhị ca đi mất.” – Như thường lệ, thằng Ryeowook lập tức hùa theo.

“Lũ tụi bay!! Câm!!!” – Tôi tức tối gắt lên. – “Tao nói sẽ đi khi nào?”

“Biết ngay mà.” – Vừa liếc tôi tóe lửa, Changmin vừa nghiến răng trèo trẹo. – “Đã thế thì… Ừ, nếu không thể để Jaejoong hyung quay về thì hãy thu nhận Changmin tôi vào nhóm luôn đi!”



oOo


Dường như tôi vừa nghe một tiếng sấm rất lớn đang nổ đì đùng bên tai. Changmin của tôi vừa bảo sẽ gia nhập băng du đãng.

Không thể được.
– Tôi hét lên trong ý nghĩ.

“Không thể được.” - Và đó cũng là câu trả lời của Yunho.

“Tại sao, anh đã bảo sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của tôi mà.” – Changmin khẽ nhướn mày.

“Riêng chuyện này thì không thể được, tôi đã hứa với Jaejoong rồi.”

Gã ngốc Yunho này!! Có cần thành thật như thế không chứ!

“Kim Jaejoong?” – Quay sang tôi, Changmin nở một nụ cười đáng sợ.

“Hyung… đã hứa với cha mẹ là… sẽ không để em hư hỏng.” – Tôi đáp, run rẩy đến mức suýt cắn nhầm lưỡi vài lần. – “Hyung thì được. Changmin thiên tài bé bỏng thì không.”

“Jung Yunho.” – Nghe xong, chẳng đoái hoài đếm xỉa gì đến tôi, nó quay sang gã ngốc: - “Anh hứa với Jaejoong hyung là một chuyện, hứa với tôi lại là một chuyện khác. Với lại… nếu anh để tôi gia nhập nhóm, tôi hứa… anh sẽ có bánh kem phô mai ăn hàng ngày!”

Nói đến đây, Changmin khoái trá nhếch cười như đã nắm được đằng cán.

Quả nhiên, vừa nghe đến bánh kem phô mai, gã ngốc Yunho đã đứng đờ ra rồi mặt mũi đăm chiêu, ra chiều suy nghĩ dữ dội. Đừng nói là gã sẵn sàng phản bội tôi chỉ vì mấy cái bánh kem phô mai đấy nhé… Mà dám lắm. Từ lâu đã thích rồi mà. Quen cái bánh kem phô mai còn trước khi quen tôi ấy chứ.

Quả nhiên, sau khi suy nghĩ xong, hắn ra hiệu cho tôi lại gần, kề sát tai thì thầm:

“Jaejoong ah, tớ nói cái này.”

“Nói gì nói đi.” – Tôi gắt. – “Và đừng có hôn nữa, tớ hết thơm bơ rồi.”

“Vẫn còn mà ~ ~”

“Giờ có nói không thì bảo??” – Tôi rít lên.

“Ờ thì nói… Jaejoong ah… hay là cứ để Changmin vào nhóm mình…”

“Không! Không!! Không! Và không!”

“Thôi mà, Jaejoong. Nghe tớ một lần đi. Hai năm nay chuyện lớn chuyện bé gì tớ cũng theo ý cậu rồi. Cả cái biệt danh Báo Đen – lẽ ra là của tớ - mà vì cậu thích nên cũng nhường cậu đó thôi…”

“Bear hợp với cậu hơn!”

“Nghe tớ nói đã. Thật ra thì… nếu Changmin vào nhóm mình cũng tốt chứ sao. Lúc đó cậu không cần phải lén lún về thăm nó nữa. Tớ cũng chẳng cần…”

“Đừng nói là mấy lần cậu cố tình nhờ tớ đến đây mua bánh kem phô mai là để tạo cơ hội cho Changmin tóm tớ, à không, cho tụi tớ gặp nhau à nghen!!!” – Tôi nghiến răng trèo trẹo.

“Thì cũng… gần gần thế.” – Yunho cười cầu hòa. Cái mặt hắn lúc cười y như cái bánh bao dư bột. Thật dễ ghét!!!

“Nhưng cũng không được! Changmin gia nhập nhóm thì thế nào cũng tham gia đánh nhau. Nó mà sứt một cọng tóc thì appa và umma cạo đầu tớ!!”

“Ủa, tớ tưởng hai bác mất rồi?”

“Thì khi tớ xuống đó gặp họ, họ sẽ cạo đầu tớ!!!!”

“Nhưng… Jaejoong ah, Changmin thế kia, ai mà đánh nổi nó chứ?”

“Sao lại không? Tại băng tụi mình toàn nhường nó không đánh chớ đánh thật thì nó chết rồi. MÀ Đà BẢO LÀ ĐỪNG CÓ HÔN TỚ NỮA!”

“Anh nói gì vậy Kim Jaejoong?” – Vừa lúc đó thì chất giọng đáng sợ của Changmin vang lên bên tai, như gáo nước đá tưới vào cái đầu đang nóng phừng phừng của tôi.

“Ờ… ờ… đâu có gì đâu, Changmin. Hyung bảo hắn đừng có tìm mùi bơ trên mặt hyung nữa thôi mà…” – Xanh lè mặt, tôi đáp.

“Câu trước đó kìa.” – Đôi mắt cú vọ của Changmin lại khẽ nheo. – “Anh nói gì như thể không tin vào khả năng của em vậy?”

“À ờ…” – Hú hồn, may là nó chỉ để ý câu đó.

“Nói cho hyung biết nhé, Kim Changmin này chẳng cần ai nhường nhịn để thắng đâu. Nếu muốn thử khả năng của em trước khi cho gia nhập nhóm thì cứ việc thử. Lên từng thằng cũng được, lên cả bọn, chơi tất!”

“A! Được lắm.” – Đáp lời Changmin bấy giờ là… Junsu. Không quan tâm đến sự đồng ý của tôi lẫn Yunho, nó hăng hái tách khỏi đám đông, tiến lên mấy bước:

“Thế thì hãy thử với Jung Junsu này!”



oOo


Changmin của tôi né sang trái rồi lại né sang phải, hết ngồi thụp xuống lại nhảy phóc lên. Vừa đấu nó vừa lẳng lặng nở nụ cười. Tóm lại, Junsu hoàn toàn không phải đối thủ của nó. Đấu được một lúc thì mệt nhoài, thằng nhóc ngã vật ra đất thở hổn hển.

“Anh hai… nó… dữ quá… Em… chịu… thua.”

Nhìn về phía tôi và Yunho, Changmin chùi tay vào chiếc tạp đề đen rồi nhếch cười:

“Nãy giờ chỉ là né thôi đấy. Còn ai nữa không, lên một lần luôn đi.”

“Kiaaa!” – Lần này là tiếng thét của Yoochun. Thấy Junsu bị quần tơi tả, lại bắt gặp ánh mắt thách thức của Min, nó tức giận xông lên, hùng hổ giương cao nấm đấm và -

BỐP!!

- Ôm mặt máu ngã phịch xuống cạnh Junsu.

Hậu quả để lại trên gương mặt Yoochun kinh khủng đến mức nhóc Jung em bình thường đối xử với nó lãnh đạm là thế mà nay vẫn phải cuống cuồng nhào đến hết lay đến đập:

“Yoochun ah!! Yoochun!!”

Còn cả bọn Shindong, Ryeowook vội lấy đó làm gương mà hoảng sợ lùi xuống.

“Yahhh!” – Tôi hét lên. – “Sao với Junsu thì nương tay mà Yoochun th셔

“Mặt mũi dễ thương phải được đối xử ưu tiên chứ.” – Vẫn thản nhiên, Changmin đáp.

“Nè, mặt mũi dễ thương là sao??” – Đang lay đập Yoochun, nghe nhắc đến mình, Junsu cũng vội ngẩng lên chu miệng cãi. Nhưng Changmin nhà tôi có vẻ chẳng thèm đoái hoài gì đến tiếng tru tréo đó. Trừng mắt nhìn về phía tôi, nó nói bằng giọng lạnh băng:

“Sao, đã đủ điều kiện gia nhập nhóm chưa, hyung?”

“Ờ th셔 – Lông mày tôi chắc đang xoắn tít vào nhau trong nỗ lực trả lời câu hỏi khó nhai đó của thằng em. Nếu Changmin mạnh hơn hẳn Yoochun như thế thì còn ai trong nhóm có thể là đối thủ của nó nữa. Chỉ trừ… Yunho. Mà hắn thì lại đang bị bỏ bùa mê bởi mấy cái bánh phô mai mất rồi.

Không thể được. Changmin của tôi không thể gia nhập cái băng đảng chết tiệt này được. Có chết tôi cũng không cho phép nó. Hay tôi đánh nhau với nó nhỉ? Không ổn. Thật ra thì tôi không thể mà cũng không dám. Tóm lại, hy vọng duy nhất của tôi chỉ có Yunho mà thôi.

Ném một ánh mắt căm hận về phía Yunho, tôi như muốn cho hắn biết: nếu hắn để em trai thiên tài của tôi phí hoài thời gian trong cái băng này thì tôi sẽ hận hắn suốt đời suốt kiếp. Chẳng biết có đọc được suy nghĩ của tôi hay không mà Yunho chợt cắn môi bối rối. Rồi, buông tôi ra (ừ, hắn đã ôm tôi nãy giờ đấy), Yunho tiến về phía trước một bước và nói với Changmin:

“Gia nhập nhóm? Được thôi.”

Jung – Yun – ho!! – Tôi rít lên trong ý nghĩ.

“Với điều kiện cậu phải thắng được tôi cái đã.”

“Yunho!!” – Tôi la lên và phóng đến, tóm lấy Yunho từ phía sau. – “Cậu… Bánh phô mai?... Không phải?...”

“Dĩ nhiên ý muốn của Jaejoong phải quan trọng hơn rồi.” – Hắn nghiêm giọng. –“Cậu lùi về phía sau đi, Jaejooong!”

“Cảm ơn cậu, Yunho.” – Tôi nhe răng cười, vẫn ôm chặt Yunho từ phía sau. – “Nhưng nếu làm Changmin bị thương thì dù là cậu tớ cũng oánh vỡ mồm đấy nhé.”

“Tớ biết mà, Jaejoong.” – Quay ra phía sau và tranh thủ thơm một phát nữa lên má tôi, Yunho cười hềnh hệch. Bất giác tôi cũng thơm lại lên má hắn làm cho kẻ đó thoáng đờ ra.

Thật đúng là ngốc mà.

“Thôi được rồi, đừng dông dài ghê gớm nữa.” – Changmin đang đứng cách đó vài bước dường như đã đổ quạu. Nó cởi tạp đề và ném xuống đường, có vẻ đang chuẩn bị cho một cuộc chiến sinh tử. – “Này, Jung Yunho!” – Nó quát.












“Tôi chịu thua.”

Và cuộc chiến sinh tử chưa bắt đầu đã kết thúc, với phần thắng nghiêng về gã ngốc Yunho vì em trai tiểu thiên tài của tôi đột nhiên đầu hàng.



oOo



Cha mẹ bọn tôi mất cách đây bảy năm. Kể từ ngày đó, tôi đã xem Changmin là người quan trọng nhất đời mình. Tôi biết, có lẽ đối với nó, tôi cũng quan trọng không kém là bao. Changmin căm ghét việc tôi gia nhập băng Yunho – The Bear. Nó hận đến mức hai năm qua đã kiên quyết chẳng bán, dù chỉ một chiếc bánh, cho bất kỳ kẻ có nào dáng vẻ du côn lớ ngớ đến tiệm Shinki. Ừ, nó hận là thế. Vậy mà nay lại dễ dàng chịu thua, để tôi ở lại băng đảng này. Quyết định của Changmin thật sự làm tôi bị shock.

“Changmin ah…” – Tôi líu ríu đi đến bên nó rồi nói. – “Em sao vậy… Hay là… hyung… quay về với em nha…”

“Miễn cưỡng không cần.” – Changmin lạnh lùng đáp. Rồi vẫn lạnh lùng như thế, nó nói tiếp. – “Lần này em tạm bỏ qua. Vì xem ra hyung cũng không đến nỗi bị đối xử tệ. Nhưng từ nay về sau, chỉ cần một lần, một lần duy nhất thôi em cảm thấy hyung ở với bọn chúng không an toàn thì em sẽ phá nát cái băng này và lôi anh về đấy.”

~ ~

~ ~ ~

~ ~ ~ ~


“Changmin ~ ~ Changmin ah…” – Tôi bất thần ôm lấy Changmin rồi dụi đầu lên vai nó. – “Hyung hứa sẽ không sao mà. Cảm ơn em.”

“Thôi đi Kim Jaejoong! Hyung còn làm vậy nữa em đổi ý đấy.” – Nó gắt lên và đẩy tôi ra.

Rồi nhìn về phía Yunho, Changmin khẽ cau mày:

“Anh cũng nghe rồi đấy, Jung Yunho…”

“Chuyện này tôi luôn biết mà.” – Cắt ngang lời nó, gã ngốc toét cười. – “Đã biết từ rất lâu rồi nên cứ yên tâm đi!”

Thật dễ ghét.

Cả hai người đó lúc nào xem như tôi chẳng hề tồn tại. Cái gì cũng tự tiện quyết định. Nói năng thì bóng gió không thể hiểu nổi. Nhưng mà… sao tôi lại cảm thấy vui thế này nhỉ? Vui đến mức không thể ngừng toét miệng cười. Đâu đó vang lên tiếng hi hí rúc rích của bọn Shindong. Và vì đang vui nên tôi cũng chẳng thèm la chúng.

Hôm nay quả là một ngày kỳ lạ.



oOo



Kể từ cái ngày kỳ lạ đó, vị trí của tôi trong băng Yunho – The Bear đã bị thay đổi đáng kể. Ngày xưa tôi là phó tướng, chuyện bảo kê, đánh nhau lớn bé gì cũng được tham gia. Dĩ nhiên, dù thế thì tôi cũng chẳng bị thương bao giờ do gã ngốc Yunho lúc nào cũng dặn bọn Shindong, Ryeowook phải chăm chăm bảo vệ tôi. Dù có tù túng một chút nhưng dù gì cũng còn được động tay động chân.

Còn bây giờ, dưới sức ảnh hưởng của lời cảnh cáo từ Kim Changmin, tôi chính thức trở thành thằng bù nhìn giữ dưa của nhóm. Thậm chí Yunho còn không cho tôi hút thuốc.

“Changmin thấy cậu gầy và xanh do thuốc sẽ đòi cậu lại đấy.”

Shindong, Ryeowook:

“Nhị ca đừng nóng, để bọn em xử lý cho. Coi chừng trầy tay, trầy chân một chút là bị đòi lại…”

Yoochun:

“Anh đừng tập tạ nữa, ra sông Hàn chơi với em. Tập hoài mệt người coi chừng bị đòi lại…”

Thậm chí cả Junsu cũng:

“Hyung thích thì lấy chơi nè. Phải vui vẻ kẻo thằng quỷ nhỏ cao kều ấy lại đến đòi lại…”

Đòi lại. Đòi lại. Đòi lại.

Tôi đúng là con búp bê, à không, là thằng bù nhìn giữ dưa thật rồi. Thật khốn nạn.

Cuộc sống khốn nạn không tập tành, đánh lộn, hút thuốc thoắt chốc đã kéo dài ba tháng. Ngay khi tôi sắp rũ ra vì buồn thì nhận được một tin động trời từ Yunho:

Changmin đến thăm.


“Cậu cứ chuẩn bị đi, để tớ ra tiếp nó trước.” - Yunho ái ngại nói khi chứng kiến gương mặt thất thần hoảng hốt của tôi.

“Ừ ừ, đi đi.”

“Jaejoong…”

“Gì?”

“Có ổn không đó?”

“Được mà.”

“Jaejoong ah.”

“Gì nữa?”

“Thật sự ổn chứ?”

“Dĩ nhiên!”

“Jaejoong ah ~ ~”

“GÌ NỮA ĐÂY?”

“Tớ hôn một cái nhé!”

“Cút!!!”

Phi về phía Yunho chiếc máy game Junsu tình nguyện dâng, tôi tức tối gào lên. Nhờ thế gã ngốc mới chịu biến ra ngoài để tập trung đối phó “cường địch”.

Ném xong, tôi phóng đến chỗ chiếc gương méo xẹo, chăm chú săm soi xem mình có bị trầy trụa hay ốm đi tí nào không kẻo bị đòi lại thật thì khốn. Và càng chăm chú săm soi, tôi càng muốn khóc. 3 tháng không tập tành, không hút thuốc, không đánh nhau… 3 tháng chết tiệt ấy đã thực sự tàn phá nhan sắc tôi. Mất hết, mất hết rồi.

Còn đâu gương mặt phong trần, vai cổ cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn? Còn đâu dáng vẻ oai phong lẫm liệt của Báo Đen Jaejoong? Giờ nhìn lại tôi trong gương là một thằng vừa trắng vừa béo. Hai gò má còn phính hồng như mấy con heo.

Thôi chết tôi rồi. Huhuhu. Kiềm chế không đập bể chiếc gương, tôi lăn ra giường vật vã khóc. Vẫn biết mình đang béo lên nên dạo này tôi không dám soi gương nữa. Nhưng ra đến nông nỗi này thì thật không thể ngờ.

Huhu ~ ~
Huhuhu ~ ~


Khóc mãi cũng không xong… lại nghĩ đến Changmin đang chờ mình ở ngoài, tôi đành gạt nước mắt đi ra đón tiếp nó. Trên đường đến phòng Yunho, tôi nghe bọn Shindong, Ryeowook kháo nhau là lần này sắc diện Changmin vui vẻ khác thường, khi đến còn đem theo bánh phô mai cho đại ca chúng.

Em trai tôi sao lại thế này??

Cảm thấy có chút kỳ lạ, tôi quyết định không gõ cửa nữa mà nấp ở ngoài trộm nghe. Xung quanh tôi, bọn Yoochun, Junsu, Shindong, Ryeowook cũng lập tức hùa theo đó mà làm.



oOo



<<Chà, bánh kỳ này ngon một cách đặc biệt đó, Changmin.>> - Vọng ra từ phòng là giọng của gã ngốc, nghe có vẻ sảng khoái vui tươi. Hừ, thân nhau từ lúc nào không biết?

Chẳng rõ có phải vì đoán được tôi đang ngạc nhiên về Yunho hay không mà em trai tôi vội mở miệng, lập tức làm cho anh nó bị shock hơn thế gấp ngàn lần:

<<Hyung ah, em đặc biệt làm cho anh mà!>>

Hyung?? @__@ Hai mắt tôi lại một lần nữa suýt rớt ra ngoài. Changmin gọi Yunho là hyung??? Chuyện… chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Bên cạnh tôi, tụi Junsu có vẻ cũng đang ngạc nhiên chẳng kém.

Ngạc nhiên là phải. Việc Yunho và Changmin thân nhau với cả đám bọn tôi chẳng khác gì cọp và sư tử bỗng nhiên quàng vai bá cổ.

Hớp hớp hơi nuốt tạm mớ kinh ngạc ấy vào lòng, tôi run rẩy tiếp tục lắng nghe.

<<Chuyện này là việc của hyung. Cậu không cần khách sáo. Sao, lần này trực tiếp đến đây để thưởng thức “thành quả” hả?>>

<<Ừ. Hôm qua check mail, thấy mớ ảnh hyung up rồi. Thích lắm nên phải đến xem ngay. Chà, chỉ ba tháng thôi mà hiệu quả không ngờ.>>

<<Ừ, nhìn bây giờ chỉ muốn cắn. Rất phính. Ăn, ngủ, nói gì cũng dễ thương.>>

<<Cũng may mà đã phát hiện ra anh em mình cùng chung sở thích… Nếu không thì kế hoạch này chắc còn lâu được tiến hành, đừng nói gì đến thành công như hôm nay.>>

<<Vì cậu thông minh cả!!>>

<<Khà khà. Quá khen. Quá khen. Nhưng nhìn hyung vậy mà cũng thích mấy thứ dễ thương, lúc đầu em thật không ngờ đấy.>>

<<Ờ ừ… Từ nhỏ đã thích bánh phô mai rồi… một ổ bánh to, rất thơm, rất mềm, rất mịn… Nay Jaejoong y hệt như thế. Thật yêu quá sức.>>

<<Đừng hỏi! Hyung nhà em mà!!>>

<<Hahaha ~ ~>>

Cắt ngang nụ cười hơn hớn của Yunho là một tiếng đá cửa kinh thiên động địa -

RẦM!!!

- Và bọn Junsu kéo rốc vào với gương mặt không chút nắng:

“Đừng nói với bọn em là… chuyện 3 tháng trước ở cửa tiệm Shinki… là trò hai người bày ra để lừa lọc Jaejoong hyung và cả đám nha!!”

Ryeowook sững sờ:

“Sao có thể như vậy được? Diễn y như thật… Mà đại ca làm vậy để chi cơ chứ?”

“Để vỗ béo nhị ca chứ làm chi.” – Shindong chen vào.

“Vậy sao đánh tôi thật???” – Yoochun gào lên uất ức.

Cả tràng cảm thán của bọn Junsu, chắc Yunho và Changmin chẳng nghe được câu nào. Từ nãy đến giờ, cả hai vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, sự sững sờ lẫn hoảng sợ ánh lên trong đáy mắt. Hoảng sợ gì chứ, tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi mà. Ừ, chỉ cần hỏi vài câu rồi sẽ đi ngay.

“Yunho ah… thì ra là yêu mấy thứ dễ thương hả? Thích bánh phô mai đến thế sao? Đến mức muốn biến tớ thành một ổ bánh bự mới vừa lòng? Hồi trước tớ đẹp trai… à không, tớ vừa đen, vừa gầy, vừa cơ bắp chắc ghét lắm nhỉ? Giờ béo ú ra vậy hài lòng rồi chứ gì?”

“Jae… Jaejoong ah…”

“Đồ khốn!” – Tôi bước đến định đấm vỡ mũi gã ngốc đó nhưng không hiểu sao rốt cuộc lại thôi… Lòng chợt thấy trống rỗng, chẳng còn cảm giác ngọt đắng gì. Hạ cánh tay xuống, tôi quay sang Changmin:

“Đi thôi, hyung về với em.”

Và tôi xoay lưng đi thẳng.



oOo


“Hyung ~ ~”

“…”

“Hyung ah ~ ~”

“…”

Mặc cho Changmin kêu réo, tôi vẫn xăm xăm bước đi trong con hẻm vắng ban trưa, chẳng đáp lời nào.

“Đừng giận em ~ ~”

“…”

“Em không có lỗi thật mà. Là Yunho hyung bày ra kế hoạch này ấy chứ.”

“Sao lại đổ thừa cho hyung? Kế hoạch của em mà.” – Giọng Yunho từ đâu bỗng ré lên.

Hóa ra đã lén lút đi theo anh em tôi từ nãy đến giờ. Rõ đáng ghét!!

“Jaejoong ~ ~”

“Jaejoong ah ~ ~”

Và nay thì đến lược hắn thay Changmin kêu réo tôi. Điếc tai hết chịu nổi, tôi quay phắt lại:

“Thôi đi!! Về mà kêu mấy cái bánh phô mai, tình yêu của cậu á.”

Nghe tôi nói đến đây, Yunho đứng đờ ra mất một lúc như chẳng biết đáp sao. Thật là hết thuốc chữa. Càng nghĩ càng bầm gan tím ruột, tôi cay đắng quay đi, chuẩn bị bước tiếp. Vừa lúc đó thì…

“Jaejoong ~ ~”

“Đã bảo về với mấy cái bánh đi mà!”

“Thì tớ đang nghe lời cậu đây.”

“KHÔNG ĐƯỢC SO TỚ VỚI BÁNH!!!!!” – Tức trào nước mắt, tôi quay phắt lại và… môi chạm môi với Yunho.

~ ~

~ ~ ~

Chết… chết tiệt. Nụ hôn đầu đời của tôi…
Yunho chết tiệt.


Nhưng dường như hắn cũng không cố tình làm thế, chắc tại tôi bất thần quay lại mà thôi. Nhìn vào đôi mắt lươn mở to kinh ngạc và gương mặt bỗng chốc đỏ bừng lên của hắn là biết. Chỉ là không như tôi – đang vừa ức vừa kinh ngạc, gã đó lập tức tóm lấy cơ hội này mà ôm tôi chặt cứng:

“Jaejoong ah, bớt giận nghe tớ nói nè.”

Tôi mím chặt môi:

“Còn gì để nói nữa à, đồ… đồ mê bánh phô mai!!!”

“Ừ, thì tớ yêu bánh phô mai đó.” – Yunho đột nhiên sẵng giọng. –“Ngay từ hồi nhỏ, hồi 12 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy ổ bánh bự ấy tớ đã yêu rồi. Lẽ nào cậu không biết sao, Jaejoong?”

“Cậu…” – Tôi bàng hoàng lắc đầu.

“Cậu không nhớ thật hả Jaejoong? Chẳng nhớ chút nào sao???” – Yunho càng nói càng cao giọng, mặt đỏ phừng phừng, đang giận hay đang ngượng cũng chẳng rõ. – “Jaejoong ah, ổ bánh bự lúc đó… ổ bánh bự mà tớ yêu đó… thật ra CHÍNH LÀ CẬU!!”



oOo


--------------- Flashback ---------------------


Bé Jaejoong 10 tuổi rất mũm mĩm, vừa trắng vừa tròn lại vừa thơm. Dù bé không ăn nhiều như em Changmin nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ tròn mũm mĩm. Mỗi lần đi học về, bé lại đến tiệm bánh phụ ba mẹ. Mọi người đến mua ai nấy đều yêu.

Một ngày kia, có một băng giang hồ nhí đi qua, trên cánh tay nhóc thủ lĩnh có xăm hình con báo đen đang vồ mồi rất rất là oai. Bé Jaejoong thấy thế thì thích lắm, quyết tâm lớn lên cũng sẽ oai như vậy. Mà từ dạo đó, chẳng hiểu sao băng giang hồ Báo đen lại càng đi qua đi lại tiệm của bé nhiều hơn. Nhóc thủ lĩnh cứ chiều chiều lại ghé đến:

“Này, Phô Mai ~ ~”

“Ah, cậu muốn mua bánh phô mai hở? Đợi nha, đợi nha.”

“Ai bảo muốn mua bánh phô mai… Nhưng ờ, thôi cũng được, bán đi, cho 3 cái.”

“Nè ~ ~”

“…”

“Ê, sao nắm tay tớ.”

“Cầm nhầm đó. Mịn và thơm ghê.”

“Ừ, bánh phô mai nhà tớ mịn và thơm lắm.”


~ ~ ~

~ ~




Cứ thế câu chuyện tiếp diễn cho đến ngày hôm nay…

----------------End flashback---------------------


oOo


“Jaejoong ah ~ ~” – Vẫn siết lấy tôi, Yunho lay cật lực, mặt mũi hắn chợt tái xanh tái xám, vẻ hốt hoảng cực kỳ.

“Yun… Yunho…”

“Sao đang nói tự nhiên ngồi đờ ra cả phút vậy??? Làm tớ lo quá!!” – Dụi mặt vào cổ tôi, giọng Yunho nghẹn lại. Có lẽ đã rất lo lắng thật. Thương quá ~ ~

“Thì… nhớ lại hồi nhỏ đó.”

“Thế có nhớ ra chút gì chưa?”

“Chút chút.”

“Vậy tính sao đây?” – Buông tôi ra, Yunho đột nhiên trở nên gian xảo hẳn.

“Tính gì?”

“Hiểu lầm tớ từ nhỏ đến lớn, đền đi!”

“Hừ, bất quá trả lại cậu biệt danh Báo Đen đó.” – Tôi xấu hổ nhìn chỗ khác, trời hay đất hay Changmin đang đứng kế đó, tóm lại gì cũng được trừ đôi mắt màu hổ phách kia.

Và chủ nhân của đôi mắt ấy chợt phá ra cười.

“Cậu ngốc. Cứ giữ lấy nó. Jaejoong có là bánh phô mai hay báo đen gì tớ vẫn yêu mà.”

Rồi hắn tranh thủ tôi đang ngớ ra mà thơm lia lịa lên má và cổ tôi.

“Yunho ah”

“Uh huh ~ ”

*Thơm thơm*

“Gì cũng yêu thật sao?”

“Uh huh.”

*Thơm thơm*

“Thề nghen?”

“Uh huh.”

*Thơm thơm*

“Vậy... tớ vẫn là Báo đen nhá? Ngay ngày mai sẽ quay lại luyện tập!!!”

*Thộn*

*Há hốc*

Và…

“Khônggggggggggggggggggggggggg!!!”

Vang vọng khắp căn hẻm vắng buổi trưa là tiếng hét kinh hoàng của Yunho (có thể của cả Changmin nữa) nhưng tôi mặc kệ.

Bánh phô mai gì chứ? Hừ!! Tôi sẽ ăn hết chúng! Dám khinh thường tôi à???


Tôi là con báo đen ăn bánh phô mai!!!! :th_13uy5:






The end.

Một tối điên loạn.


SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
 

[One-shot] Báo đen và bánh phô mai

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Đọc kĩ rules trước khi post bài


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSKVN - Always Keep The Faith  :: ıllıllı We're Cassiopeia ıllıllı  ::  x Together-
Chuyển đến 
Skin by pyn.k0ol@DBSKVN
Trình duyệt web FireFox hoặc Google Chrome để được hiển thị forum tốt nhất
Quảng cáo sẽ biến mất khi các bạn đăng nhập
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất