DBSKVN - Always Keep The Faith
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
♫ Music

[Vietsub+Kara][Perf] 110109 SBS Inkigayo Maximum - TVXQ
[Vietsub+Kara][MV] Why (Keep Your Head Down)
[Vietsub+Kara] 20101231 KBS Drama Awards - JYJ - Found You
Mỗi ngày một click để rum lên hạng nhé Khách viếng thăm

DBSK TVXQ
Tuyển Staff toàn Forum

Share | 
 

 [One-shot] Tử Nguyệt

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [One-shot] Tử Nguyệt  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[One-shot] Tử Nguyệt  _
Bài gửi  [One-shot] Tử Nguyệt  Empty29.01.11 16:36#1

Credit: NGUYỆT TỬ
Fic post được sự đồng ý của tác giả


Author: Nguyệt Tử
Disclaimer: Hãy để họ thuộc về nhau… ít ra là trong câu chuyện này.
Warning: Shounen – ai
Rating:T (Không dành cho trẻ em dưới 13 tuổi)
Pairings: YunJae
Catelogy: cổ thuyết, fluff
Status: oneshot complete
Note: Tặng Gấu Ấm của em
Sumary:

Đêm tàn
Nguyệt tận…





TỬ NGUYỆT







Y tự hỏi… liệu có đêm nào trăng sáng như đêm nay?

Đêm giữa tháng.

Ánh trăng như dòng suối bạc len lỏi khắp nẻo đường. Trăng phủ bạc dãy mái lợp đen, trăng rót vào lòng hồ sắc lóng lánh kỳ ảo. Trăng sáng đến mức, toàn thể khu phố thị Shila, không nhà nào cần lên đèn. Mọi người mở toang cửa sổ, đón ánh sáng dịu mát như nước của trăng.

Y chưa ngủ.

Không phải vì trăng quá sáng. Cũng không phải vì những vết sẹo nhức nhối thường hành hạ y. Đêm nay, hoặc vô tình, hoặc hữu ý, mọi nỗi đau trong y đều dịu lại, cả thể xác lẫn trái tim.

Tắm mình trong ánh trăng tan, y âm thầm quan sát.

Ở giữa khoảng sân rộng lúc này, cậu đang mải mê luyện tập. Đường kiếm loang loáng trong đêm sáng trăng, dải lụa vẩy vào màn đêm những vệt đỏ. Nhưng dường như vũ điệu của cậu vẫn chưa thuần thục. Dải lụa mềm nhiều lần làm cậu lúng túng và vấp ngã. Tay cầm kiếm lại có phần điêu luyện hơn.

Vấp ngã rồi đứng dậy, cậu tập và tập mãi. Thỉnh thoảng, cậu đưa mắt nhìn một vòng xung quanh. Đêm tĩnh lặng. Ở đây lúc này không có ai, trừ cậu. Đó là cậu nghĩ như thế. Bất giác ngước mắt nhìn trời, sắc trăng giữa tháng soi rõ dung mạo người thanh niên, bừng lên trên gương mặt ấy những nét thuần hậu, dịu dàng… cũng như trăng.

Một đêm sáng.

= = = = = = = = = = = = = =

“Jaejoong sao rồi?” – Lão hỏi. Ánh mắt lướt theo những ngón tay đang vuốt nhẹ lưỡi kiếm của y.

“Chưa ổn.”

“Vậy đến cuối tháng này, vẫn không thể lãnh nhiệm vụ sao?”

“Bây giờ thì chưa ổn, cuối tháng không nói trước được.” – Vẫn bằng giọng điềm nhiên, y đáp.

“3 năm trước, khi mới gặp lần đầu, chính cậu đã bảo với ta: Jaejoong là một thiên tài. Chuyện của 3 năm, cậu còn dự đoán được. Giờ đây, lại chẳng thể khẳng định chuyện của nửa tháng sau?”

“Về mặt kiếm thuật, Jaejoong đúng là một thiên tài. Ngay bây giờ, nếu ngài muốn, cậu ta có thể đánh bại bất kỳ ai. Cái chưa thuần thục là kỹ năng của một sát thủ.” – Giọng y càng lúc càng lạnh lùng hơn. –“Cái này ta nghĩ ngài phải hỏi Heechul chứ, thưa ngài.”

“Tôi đã làm hết sức rồi, Lee đại nhân.” – Người tên Heechul vung nhẹ tay áo. – “Jaejoong cũng đã cố gắng hết sức. Vẻ ngoài trong sáng là một ưu điểm, tấm lòng nhân hậu lại là khuyết điểm.” – Nói rồi, anh ta nhẹ chồm lên, bá lấy vai y. – “Ngươi nói xem, được cái này lại mất cái khác, phải không? Hay… ngươi thử đích thân gặp nó một lần xem sao. Gọi là để động viên. Jaejoong vẫn đang đợi đấy. Đã đợi rất lâu rồi.”

Từ tốn đẩy Heechul ra, y khẽ nhếch cười.

“Vậy mà ta tưởng huynh hiểu ta, Heechul.”

“Ta hiểu chứ.” – Heechul vuốt lại tay áo bị y làm nhăn. –“Ta nói chơi thôi.”

“…”

“Mà Yunho này...”

“?”

“Nếu quả thật Jaejoong có thể hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ gặp nó như đã hứa chứ?”

“Huynh nghĩ… cậu ta sẽ sống sót sau khi hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ đó sao?” – Yunho tra thanh trường kiếm vào vỏ rồi cười nhạt. Ánh trăng hắt lên gương mặt y, biến nụ cười ngạo nghễ ấy trở nên méo mó dị thường.

“Ngươi giỏi rồi, Yunho, dám bỡn cợt cả đại ca.”

Đêm vẫn sáng…


= = = = = = = = = = = = = =

3 năm trước…

“Cứu đệ với.”

“Xin làm ơn cứu đệ với.”

Thằng nhóc bẩn thỉu bám lấy chân y. Thoáng chốc, nó đã làm đầu gối y ướt đẫm nước mắt, nước mũi lẫn với thứ mồ hôi tanh nồng máu của nó.

Một bọn người đang vây đánh thằng nhóc chỉ trạc chừng mười bốn, mười lăm tuổi bấy giờ quỳ mọp bên vệ đường. Nó gào khóc xin lỗi. Nó rên rỉ gì đó về việc cần tiền chữa bệnh cho em trai và rằng nó không cố ý móc túi chúng. Nó không biết chúng là ai. Nó thậm chí chẳng dám ngước mặt lên nhìn những kẻ nó đã trộm tiền.

Y không nghe rõ thằng bé nói những gì. Chẳng qua, trong lúc rượt đuổi, chúng đã va phải y và làm một bên hoa tai của y rơi xuống đất. Đeo chiếc hoa tai ngọc tím lại vào tai, y thong thả theo chúng đến cuối phố. Không giết, chỉ là dạy cho kẻ đã chạm vào y một bài học về việc đi đứng phải nhìn người.

Vậy mà thằng nhóc bẩn thỉu tưởng y đến cứu nó.

Nực cười.

Y đá thằng bé văng ra xa và tiếp tục bước. Nhưng nó vẫn nén đau đứng dậy, bám lấy chân y. Có thể nó cho rằng: y không đáng sợ bằng bọn người kia. Y không giết nó, chúng thì có thể đánh nó đến chết. Một thằng nhóc ngu xuẩn. Làm sao nó biết được kẻ nó đang cầu cứu là một sát thủ giết người không gớm tay. Nhưng bọn đang đánh nó không đến nỗi ngu ngốc như vậy. Chúng biết. Chỉ cần nhìn vào chiếc mặt nạ xám bạc y đang đeo, chúng đã biết.

Ngân Diện.

Chỉ là… kẻ sát thủ quả thật có chút thích thú dáng sợ hãi của bọn người khi chúng đứng rúm ró vào nhau, không dám xông vào bắt lấy thằng nhóc. Bất chợt, Yunho cảm thấy chuyện này thật thú vị. Tuốt kiếm ra, y chặt lấy một khúc cây dài và quẳng cho thằng nhóc.

“Nếu có thể hạ được một trong những kẻ ở đằng kia, ta sẽ nghĩ đến chuyện cứu ngươi.”

Thằng nhóc run rẩy nhặt lấy thứ vũ khí y ban cho rồi đứng lên, mặt vẫn cúi gằm.

“Ngẩng mặt lên mới thấy đường chứ.” – Y quát.

Và nó lập tức ngẩng đầu lên. Y có thể thấy, khuất sau mớ tóc lòa xòa và cáu bẩn, đôi mắt thằng nhóc vẫn sáng bừng.

…

Có thể đối thủ của thằng nhóc quá kém cỏi hoặc cũng có thể do hắn sợ y nhưng y biết thằng nhóc bẩn thỉu trước mặt quả có chút thực tài. Ngay khi nó đốn ngã được tên đó, cả đám người kia lập tức xông vào, hùa nhau đánh túi bụi. Vì tức giận, chúng quên y vẫn đang ở đây, âm thầm quan sát.

Thằng nhóc không van xin nữa. Động lực sắp được y cứu thoát làm nó vùng lên chiến đấu như một kẻ điên. Chỉ khi nó gục xuống mặt đường, cả lưng, tóc, mặt đều đẫm máu thì y mới từ từ tiến đến và quét sạch lũ người ỷ đông **** yếu bằng một cái trừng mắt.

Chúng bỏ chạy toán loạn, để lại vài kẻ đồng bọn bị thằng nhóc đánh giờ đang không lết nổi.

“Năm?” – Yunho nhếch cười. –“Khá hơn ta tưởng.”

Nằm thoi thóp bên đường, thằng nhóc vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó về đứa em trai.

“Lại thêm một vụ cược nữa.” – Tiến đến gần nó, y cúi xuống, thì thầm vào tai. –“Em trai à? Nếu có thể đứng dậy và lết về nhà, ta sẽ giúp ngươi chữa bệnh cho nó.”

Thằng nhóc hé mắt nhìn y. Mặt nạ bạc lóe lên những tia sáng tung tóe dưới ánh mặt trời buổi giữa trưa. Đôi hoa tai ngọc tím hình trăng khuyết đong đưa cũng đang phản chiếu rực rỡ. Nụ cười nửa miệng của y khuất đâu đó trong vầng sáng nhức mắt ấy, mơ hồ nó không thể nhận ra. Nhưng thằng nhóc biết, khoảnh khắc này đã đọng lại trong tâm trí nó, mãi mãi.

Không thể quên.

= = = = = = = = = = = = = =

Kết quả là hai tháng sau, thằng nhóc đã ở chỗ y và Heechul.

“Ngươi nhận đồ đệ??” – Heechul đã hét lên khi Yunho chỉ vào thằng nhóc và bảo anh sắp xếp cho nó một chỗ ở.

“Nó là một thiên tài.” – Yunho đáp điềm nhiên.

Đứng nép vào người y, nó bất giác nở một nụ cười. Thằng nhóc không hiểu chính xác “thiên tài” nghĩa là gì nhưng nó biết, y đang khen. Cứ thế nó hân hoan suốt ngày. Nụ cười không thể dứt khỏi môi. Nhờ thế, Heechul bớt ác cảm với vẻ ngoài tồi tàn của nó.

Từ ngày ấy, nó học kiếm với y.


= = = = = = = = = = = = = =


Heechul ghét sự bẩn thỉu và xấu xí. Mới một ngày không gặp, Yunho suýt chút không nhận ra thằng nhóc trước mặt mình. Tắm rửa sạch sẽ, khoác lên người bộ quần áo Heechul đưa cho, thằng nhóc như không còn là nó. Nhưng y không thích ngoại hình mới này. Y ghét đôi mắt sáng đó, y ghét nụ cười bẽn lẽn của thằng nhóc mỗi lần buột miệng khen nó tiếp thu nhanh. Cuối buổi, Yunho lạnh lùng bảo:

“Từ ngày mai, không được đến học với hình dạng này, nếu không, ta sẽ giết ngươi.”

Thế là từ hôm ấy, sáng sáng, nó mặc lại bộ y phục đen xấu xí, tóc để lòa xòa, thậm chí còn bôi thêm tro bếp vào mặt cho thêm phần lem luốc. Chiều về lại tắm rửa sạch sẽ để qua chỗ Heechul học đàn. Đôi bàn tay nó, ngày cầm kiếm, tối về khảy đàn có hôm mỏi đến run rẩy. Lại có lúc sợ trễ, nó lết đến chỗ Heechul trong bộ dạng “học kiếm” và nhận lấy một cái tát tai. Đêm hôm ấy, mãi đến khi đầu ngón tay nó đã bật máu, Heechul mới phẩy tay cho về phòng.

Thằng nhóc nhúng hai bàn tay vào chậu nước lạnh, khẽ suýt xoa để giảm bớt cơn đau. Nó tự nhủ với bản thân: không việc gì phải khóc. Nó đã được họ mua với giá rất cao vậy mà mọi việc cần làm chỉ là học và học. Thật ra, ngay từ ngày đầu gặp y, nó đã tự nhủ, nếu được y cứu sống, nhất định sẽ dùng cả tính mạng này để báo đáp công ơn.

Chỉ là đã 1 tuần qua, y vẫn chưa hỏi tên nó là gì.

Bõm bõm.

Nó khẽ đập tay vào chậu nước. Vệt trăng bạc phản chiếu vụn vỡ dưới đôi bàn tay mềm.

Bõm bõm.

“Đệ là Jaejoong.”

= = = = = = = = = = = = = =

Vài tháng sau…

Jaejoong đã quen với việc sống và học tập ở trang viện. Nó nghe người ta gọi y, lúc là Ngân Diện, lúc là Ngài. Nhưng Jaejoong chỉ thích khi tên y được xướng lên bởi một người duy nhất - Heechul. Khác với tất cả, anh đơn giản gọi em mình là…

Yunho.

Jaejoong thích cái tên ấy nhưng dĩ nhiên nó không được phép gọi. Đúng hơn, nó gần như chẳng mở miệng lần nào kể từ khi bước chân vào nơi đây. Khi học kiếm, nó không cần nói. Khi học đàn, nó càng phải im lặng. Đêm về, cặm cụi tập viết chữ trong căn phòng nhỏ, Jaejoong cũng không việc gì phải lên tiếng. Chỉ thỉnh thoảng, khi nỗi nhớ về gia đình cùng đứa em trai dâng lên quay quắt, Jaejoong mới quấn người dưới đống chăn dày và ư ử khóc. Nó cắn chặt lớp vải, để nước mắt chảy ra, cố gắng không phát tiếng động. Y không thích sự yếu đuối nên chắc cũng ghét nước mắt.

Chỉ là… khi khóc như vậy, nó nhớ được mình vẫn còn có thể phát ra âm thanh.

Đã 5 tháng trôi qua, y chưa một lần gọi.

Jaejoong.

= = = = = = = = = = = = = =

2 năm sau…

Thời gian cứ thế trôi, Jaejoong vẫn chăm chỉ đêm ngày học kiếm, học đàn, học viết chữ, học cả vẽ tranh… Rồi đến một ngày, Yunho dạy cho cậu bài học mới.

Giết người.

Bấy giờ, Jaejoong đã có thể đấu cầm cự với Yunho mà không cần y nhường hẳn 3 chiêu như trước. Ngày cậu trở về phòng, không đem theo một vết sẹo nào, Heechul ngọt ngào cười với Yunho:

“Quả thật là thiên tài. Ngài Lee rất hài lòng đấy, Yunho.”

“Từ ngày mai, ta sẽ dạy cậu ta những thứ cần thiết nhất.” – Yunho nhấp lấy ngụm rượu nồng. – “Hyunh cũng bắt đầu cho cậu ta biết thật ra chúng ta là ai đi.”

Jaejoong đón nhận những việc này rất nhanh. Yunho là một sát thủ. Heechul cũng vậy. Cả hai làm việc cho Lee So Man, một vị đại thần tin cậy của hoàng đế Shila bấy giờ. Họ là sát thủ của triều đình, chuyên ám sát những tên đại quan triều Tống, âm mưu xúi giục hoàng đế Trung Hoa thôn tính Shila.

Cậu học được: không nên tin vào sự yên bình trước mắt. Cậu cũng được dạy cho: hòa ước giờ đây của Shila đã được ký bằng máu.

Jaejoong nghĩ, cậu hiểu. Mà thật ra, nếu không hiểu lý do sâu xa của Heechul và Yunho, cậu cũng sẽ làm theo tất cả những gì hai người muốn.

“Ngươi không sợ chút nào sao, Jaejoong. Thông thường, không sát thủ nào được cử đi lại có thể sống sót trở về đâu. Cả Yunho cũng suýt nữa bỏ mạng.”

“Người…”

“Nó là người duy nhất sống sót lần ấy. Nhưng ngươi thấy đó Jaejoong, chiếc mặt nạ kia giờ đây suốt đời nó phải đeo. Cái giá phải trả không hời chút nào.”

Nghe đến đây, Jaejoong sờ nhẹ lên mặt mình.

Mặt nạ ấy… là để che đi dung mạo đã bị tàn phá của Yunho?



Yunho…

Jaejoong gọi thầm khi soi mặt vào chậu rửa. Vầng trăng khuyết đêm đầu tháng làm cậu nhớ đến đôi hoa tai màu tím của y. Tử nguyệt.

Yunho ah... Jaejoong thật sự muốn nhìn thấy gương mặt huynh.

Từng ngụm nước lạnh buốt vốc lên mặt làm cậu bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Một giấc mộng hão huyền, đau đớn.

= = = = = = = = = = = = = =

Bài học đầu tiên cũng là một nhiệm vụ. Nhưng theo Heechul, việc lần này không quá phức tạp. Kẻ cần giết là một tên tham quan của Shila. Không phải không đủ chứng cứ để đường đường chính chính xử tội gã nhưng hoàng đế Shila – mới lên ngôi - đang cần củng cố lòng tin triều thần và dân chúng. Những chuyện nhơ nháp như thế này, cứ âm thầm xử bằng việc ám sát sẽ yên ổn hơn.

Việc của Jaejoong có vẻ là phần dễ nhất. Cậu sẽ cải trang thành một kỹ nam và vào phủ, nội ứng ngoại hợp với Yunho bên ngoài. Heechul dạy cho Jaejoong một số những kỹ năng cơ bản và cho cậu học thuộc bản đồ phủ đệ còn Yunho chỉ đơn giản hỏi một câu:

“Ngươi giết người được chứ?”

“Thêm một vụ cá cược nữa nhé?” – Jaejoong mở lời như bị ai xui khiến. Đây là lần đầu tiên sau hai năm, cậu được xuất hiện trước mắt Yunho với ngoại hình bình thường của mình, không cần tự biến thành xấu xí.

Không nhìn vào cậu, Yunho nhếch cười, có vẻ như mọi chuyện cá cược đều gây thích thú cho y:

“Cược như thế nào?”

“Nếu tôi có thể hoàn thành việc lần này… người hãy tặng tôi một thứ.”

“Là thứ gì?”

“Tôi sẽ nói khi mọi việc thành công.”

Không một giây suy nghĩ, Yunho khoát tay:

“Được.”

Nói rồi, y biến mất vào màn đêm.

= = = = = = = = = = = = = =

Nhiệm vụ lần ấy quả thật đã thành công. Lợi dụng gã tham quan bị chuốc rượu đến say mềm, cậu tấn công hai tên hộ vệ và bắn pháo hiệu cho Yunho. Y xuất hiện rồi lạnh lùng bảo:

“Giết hắn và rút đi, chuyện còn lại để cho ta.”

Jaejoong nhìn theo Yunho, cậu biết y định làm gì… Lần này, cả gia quyến cũng không được tha. Cố gắng không nghĩ đến gương mặt người vợ và đứa con nhỏ của tên quan đã nhìn thấy khi được hắn dẫn về nhà, Jaejoong giơ cao thanh kiếm.

Đây là một tên tham quan.
Hắn là một kẻ dơ bẩn.
Hắn đã giết rất nhiều người.
Và đã chạm vào cậu.

Yunho…

Lưỡi kiếm của Jaejoong cắm phập vào bụng gã. Khi rút kiếm, một dòng đỏ tươi bắn ra nhuộm ướt bạch y trên người cậu. Jaejoong rút khỏi phủ như đã bàn trước với Yunho, trên đường đi, cậu giết thêm vài kẻ cản trở. Chúng định giết cậu, Jaejoong vung kiếm. Cậu không thể chết mà chưa gặp lại y.

Yunho…

Về đến nhà, Jaejoong thay y phục rồi rửa tay vào chiếc chậu nhỏ. Máu đỏ loang loáng tanh nồng pha lẫn với sắc xanh của nước, nhuộm tím màu trăng. Jaejoong kỳ cọ mãi đôi bàn tay nhưng không thể rửa sạch mùi máu.

Cậu cứ thế ngồi đợi, đợi Yunho về nhà. Bộ y phục đen lẫn chiếc mặt nạ bạc đều vấy đỏ thứ chất lỏng đặc quánh kia. Mãi đến khi nhìn thấy y, Jaejoong mới thôi bị ám ảnh bởi mùi nồng tanh quanh cậu. Y cũng có mùi ấy. Và y đã quen…

= = = = = = = = = = = = = =

Giữ đúng lời hứa, Yunho tặng cho Jaejoong bất kỳ thứ gì cậu muốn. Và cậu chỉ vào một bên hoa tai của y:

“Một chiếc trong bộ hoa tai.” – Jaejoong rụt rè nói. –“Chỉ một chiếc mà thôi.”

Lặng.

Đôi mắt Yunho ánh lên những sắc thái kỳ lạ nhưng chẳng ai đoán được y đang biểu hiện gì sau lớp mặt nạ bạc ấy. Yunho từ tốn tháo một chiếc trong bộ hoa tai và đưa cho Jaejoong.

“Như đã hứa.”

Rồi y đứng dậy, tiến vài bước ra thành hồ của điền trang, tháo chiếc còn lại và ném xuống. Jaejoong mở to mắt kinh ngạc trước hành động của y. Ngay khi chưa kịp suy nghĩ gì, cậu nhảy theo chiếc tử nguyệt ấy.

Hồ nước xanh rêu, thiếu niên trong y phục trắng và chiếc hoa tai màu tím sậm, lớn và bé, cùng mờ ảo, nhạt nhòa. Jaejoong cứ thế ngụp lặn. Cậu hốt hoảng tìm kiếm chiếc hoa tai quý giá.

“Jaejoong này… ngươi có biết đôi hoa tai đó có ý nghĩa như thế nào với Yunho không? Ngoại trừ mặt nạ, đôi hoa tai tử ngọc ấy nó chưa bao giờ tháo xuống.”

Đệ xin lỗi. Tất cả những gì đệ muốn là… được cùng đeo đôi hoa tai đó với huynh.

Ảo tưởng.

Rồi mọi thứ mờ dần, mờ dần đi trong mắt Jaejoong. Hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là một màn xanh đục ngầu, lạnh buốt.

= = = = = = = = = = = = = =

Cuối cùng, Jaejoong cũng tỉnh dậy. Cậu nhận ra mình đang nằm ở phòng Heechul. Anh ngồi gần bệ cửa, cách chỗ cậu vài bước chân, ngón tay thon nghịch nghịch dây đàn, tạo nên những thanh âm lúc thánh thót, lúc trầm rền, pha tạp.

“Heechul đại ca…”

“Cái thằng ngu này.” – Heechul phóng từ chỗ anh đang ngồi đến bên cậu nhanh như thể đang thi triển khinh công. Dí ngón tay vào trán Jaejoong, Heechul bắt đầu đay nghiến. –“Giờ đang là đầu đông đấy. Suýt nữa là chết ngắt rồi, biết không? Uổng công ta nuôi dạy ngươi mấy năm như thế.”

“Đôi hoa tai…”

“Ta chỉ nói vậy mà ngươi đi xin nó thật à?” – Heechul rít lên nhưng cũng đưa tay vào dây thắt lưng và lấy ra chiếc hoa tai hình tử nguyệt. –“Đây.”

Jaejoong lập tức bật dậy, đón lấy chiếc hoa tai. Cậu mỉm cười với Heechul bằng đôi môi nhợt nhạt nứt nẻ:

“Hyunh đã tìm thấy nó dưới hồ sao?”

“Ta đâu có ngốc như ngươi, thằng nhóc.” – Heechul vòng tay lên cổ mình, quấn lại chiếc khăn choàng đuôi cáo rồi nói. –“Đây là chiếc của ngươi thôi. Lúc nhảy xuống hồ đã để lại trên sàn gỗ đấy. Chiếc kia chắc mất thật rồi.”

Jaejoong khẽ cụp mắt. Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng cất chiếc hoa tai vào người rồi nằm xuống.

“Người đâu rồi?” – Một lúc lâu sau, Jaejoong mới mở miệng.

“Ngươi muốn nói Yunho à?” – Heechul uể oải thảy thêm gỗ vào chiếc lò sưởi nhỏ giữa phòng. – “Nó bảo tối nay có chuyện cần gặp ngươi. Vậy nên bây giờ cứ nghỉ ngơi thêm một chút đi. Thật tình, đây là lần đâu tiên ta thấy người bệnh đó, Jaejoong.”

Jaejoong khẽ khép mắt, cậu nghiêng qua một bên, dụi mặt vào mớ tóc đen thẫm vẫn còn hơi ẩm nước của mình.

Rốt cuộc thì tại sao đến giờ, cậu vẫn còn nuôi ảo tưởng.

Yunho à…

= = = = = = = = = = = = = =

Đêm hôm ấy là lần cuối cùng Jaejoong gặp Yunho. Y bảo, cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ ám sát tướng quân triều Tống - Cao Vũ, y sẽ không gặp cậu nữa.

“Vậy ai sẽ dạy kiếm cho tôi? Ai sẽ giúp tôi luyện tập?” – Jaejoong hốt hoảng nói.

“Ngươi đã học đủ rồi.”

“Nhưng…”

“Có ta bên cạnh chỉ càng khiến ngươi xao lãng chuyện luyện kiếm.”

…


“Người đừng đi.”


…


“Là lỗi của tôi đã xin viên ngọc đó. Tôi sẽ trả lại cho người. Hoặc không, sẽ cất nó đi, tuyệt đối không đeo, cũng không nhắc đến nó.”

Xin huynh đừng đi. Jaejoong biết mình sai rồi.

Viên ngọc ấy, không đến lượt đệ đụng vào.

Xin huynh đừng đi…


Nhưng Yunho vẫn đi. Và từ đó… Jaejoong không còn gặp lại y nữa.

Cậu biết, cặp hoa tai Yunho vẫn đeo không chỉ đơn thuần là vật trang sức. Nó nhắc nhở y về người đồng đội đã mất cách đây 4 năm. Ngày xưa, y chỉ đeo một chiếc bên tai trái, người đó đeo chiếc còn lại bên tai phải. Nhưng rồi… trong nhiệm vụ năm ấy, người đó đã hy sinh.



“Người thích anh ta phải không?”

“Ta không biết. Hãy đi hỏi Yunho ấy.”

“Người yêu anh ta.”

“Ngươi chỉ đoán bừa.”

“Heechul đại ca, đệ đã thấy người trân trọng hai mảnh ngọc ấy như thế nào.”

“…”

“Heechul đại ca…”

“Jaejoong à. Ta không biết đó có thể gọi là yêu… hay không. Yunho chưa bao giờ bảo yêu ai.”

“…”

“Ta chỉ biết, không có gì trên thế giới này có thể làm nó quên YoungWoong, kể cả cái chết.”


Không ai có thể tranh giành tình yêu… với một người đã chết.

Không ai có thể làm điều đó, kể cả người đã lấy được từ tay y một chiếc trong cặp tử ngọc. Jaejoong bóp chặt chiếc hoa tai, thật chặt cho đến khi những dòng đỏ thẫm hiện ra, từ từ chảy theo ngón tay cậu.

Yunho, Jaejoong nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này.

= = = = = = = = = = = = = =

“Jaejoong, nhiệm vụ lần này sẽ giao cho ngươi.” – Lee So Man quyết định. Lão nhẹ mỉm cười khi thấy cậu gật đầu quả quyết. Dùng đuôi bút vẽ những vòng tròn tưởng tượng vào họa đồ, lão nói:

“Cao Vũ sẽ ngồi ở vị trí này xem tiết mục múa kiếm của cậu. Đứng cách đó chưa đến một trượng là hai cận vệ của gã. Với khoảng cách như thế, chỉ cần ngươi tập nhuần nhuyễn chiêu thức kia, gã sứ thần sẽ không thể thoát khỏi số kiếp.”

“Vâng, thưa đại nhân.”

“Điều quan trọng ở đây là lúc trốn thoát. Jaejoong à, Heechul đã nói cho ngươi rồi phải không? Ngươi sẽ bị xem là một phần tử phản loạn. Lúc ấy, không chỉ quân của Cao Vũ mà cả lính triều đình Shila cũng sẽ xông vào bắt ngươi.”

“Tôi hiểu, thưa đại nhân.”

Lee So Man thở dài rồi chỉ vào một điểm khác trên họa đồ.

“Lối này là đường thoát duy nhất. Trên mái nhà ấy sẽ không bố trí quân. Hãy nhớ, đó là lối thoát duy nhất của ngươi. Nếu để bị bắt lại…”

“Tôi sẽ tự sát trước khi bị buộc khai ra bất cứ điều gì.”

“Giỏi lắm, Jaejoong.” – Lee So Man để chiếc bút lông xuống bàn. Lão ụp mặt vào hai bàn tay gân guốc. –“Từ lúc nào vận mệnh đất nước phải đặt lên vai một đứa trẻ chưa đầy 18 tuổi như cậu? Jaejoong à, ta xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi, thưa đại nhân. Là Jaejoong đã tự nguyện.”

Mọi thứ Jaejoong làm chỉ vì huynh mà thôi.
Yunho…


= = = = = = = = = = = = = =

Jaejoong bấy giờ đang trong bộ bạch y. Nổi bật trên mái tóc đen của cậu cũng là một dải lụa trắng.

Heechul đưa cho Jaejoong thanh kiếm đã được anh tết vào đó một dây đeo kim tuyến óng ánh bạc. Rồi, khi vòng tay qua eo Jaejoong để cột cho cậu dải lụa đỏ vẫn thường dùng để tập luyện, Heechul chợt đứng im. Mãi cho đến khi đã hoàn thành xong nút thắt, anh vẫn không thể rời khỏi Jaejoong.

Để rồi bỗng nhiên siết lấy cậu, thật chặt.

“Jaejoong à, đừng bỏ ta đi luôn nhé.”

“Đệ sẽ về.”

“Ngươi chỉ giỏi nói dối thôi.”

“Đệ không có.”

“Ngươi là cao thủ nói dối.”

“Đệ không có thật mà.”

“Jaejoong à… nếu ngươi quay về, ta sẽ bắt Yunho gỡ mặt nạ cho ngươi xem.”

“Đệ không cần đâu. Đệ thích Ngân Diện của người.”

“Điên à? Mà thôi, bỏ qua chuyện đó. Vậy sẽ bắt nó gọi ngươi là Jaejoong nhé?”

Đẩy nhẹ Heechul ra, Jaejoong nở một nụ cười dìu dịu.

“Xem như một vụ cược phải không huynh?”

“Xem như một vụ cược.”

Rồi Jaejoong lấy ra từ trong người chiếc hoa tai màu tím và đưa nó cho Heechul:

“Xin hãy đưa cho Yunho thứ này giùm đệ… nếu lỡ như đệ không thể trở về.”

Heechul nhận lấy mảnh tử nguyệt từ Jaejoong rồi đeo nó vào tai cậu.

“Tự đi mà trả. Ta tuyệt đối chẳng nhàn rỗi làm giúp, nói giùm chuyện gì đâu.”

Nắm chặt thanh kiếm trong tay, Jaejoong cúi đầu chào Heechul rồi quay người đi khỏi cửa.

Đêm cuối tháng, trăng già. Mới hôm nào trăng còn ngạo nghễ tỏa sáng, giờ chỉ còn là một mảnh khuyết le lói trên nền trời xám nhạt. Mảnh tử ngọc trên tai Jaejoong lấp lánh sắc tím theo mỗi nhịp bước chân. Cậu nghĩ… giá như Yunho có ở đây.

Giá như Jaejoong có thể gặp huynh một lần.
Đệ sẽ hỏi.

Thật ra có cơ hội nào để Jaejoong tranh giành hay không? Đệ chẳng muốn thay thế ai cả. Đệ chỉ muốn giành một chỗ trong trái tim huynh.


= = = = = = = = = = = = = =

Điệu vũ với thanh kiếm trắng và dải lụa đỏ hớp hồn kẻ sứ thần. Gã buông rơi ly rượu, chăm chú nhìn người thanh niên đẹp như trăng trước mắt. Ánh mắt gã - khi Jaejoong đưa tay tháo nút thắt dải lụa và bắt đầu nhẹ tung nó lên cao - cho cậu biết kế hoạch này đã một phần thành công.

Nhưng những tay cận vệ vẫn cảnh giác, không rời mắt khỏi trường kiếm sắc nhọn trên tay Jaejoong. Mỗi lần cậu tiến đến gần một bước, chúng sẽ tự động nhích người lên, sẵn sàng che chở cho chủ nhân. Chỉ là… chúng hoàn toàn không cảnh giác khi Jaejoong lả lơi tung dải lụa về phía Cao Vũ. Dải lụa lúc vờn trên vai gã, lúc đùa bỡn chiếc mũ ô sa, lúc để lại làn hương nồng nàn khi nhẹ sượt qua cánh mũi.

Để rồi trong một giây phút lơi lỏng và đê mê, dải lụa lấy mạng gã.

Jaejoong, một tay vẫn hờ hũng cầm thanh trường kiếm, thu hút sự chú ý của đám cận vệ, tay kia tung dải lụa một lần cuối. Và lần này, ẩn theo dải lụa phóng ra, còn có cả một ngọn phi đao tẩm độc.

Gã sứ thần ngã xuống, ngọn phi đao cắm vào cổ họng, chết ngay lập tức.

Chạy.

Lợi dụng giây phút hỗn loạn, Jaejoong lập tức tìm cách thoát thân. Cậu chống thanh trường kiếm xuống đất, lấy đà phóng người lên nóc nhà phía trái – chỗ duy nhất không có phục binh. Chân đang bước gấp gáp trên những mái lợp chông chênh, Jaejoong bỗng chốc khựng lại. Có gì đó không ổn. Rất không ổn.

Chiếc hoa tai tử nguyệt của cậu không còn ở chỗ cũ. Nó đã rơi mất, có lẽ trong lúc Jaejoong phóng ra ngọn phi đao.

Và rồi trong khoảnh khắc dừng lại ngắn ngủi ấy, cậu cảm thấy một cơn đau bỗng chợt nhói lên. Rút ngọn tên tẩm độc ra khỏi vai mình, Jaejoong choáng váng ngã người xuống khoảnh sân – nơi binh lính đang phục sẵn.

“Bắt sống!!” – Có tiếng ai đó thét lên.

“Độc trên tên chỉ làm tê liệt. Phải bắt sống nó để còn tra khảo.”

Lưỡi kiếm trên tay Jaejoong bị hất tung ngay khi cậu định kề nó vào cổ. Jaejoong gắng gượng đứng dậy, giật lấy một thanh trường thương. Cậu dùng nó đâm về trước, buộc những tên lính vây quanh phải giết mình. Nhưng mọi thứ chúng làm chỉ là lùi lại, không quá xa để Jaejoong có thể tự vẫn. Chúng chỉ đợi cậu gục xuống.

Và rồi, khi mắt sắp mờ hẳn đi, Jaejoong nhìn thấy một viên tướng đang tiến về phía mình, vòng lính dạt ra theo từng bước chân của hắn. Giáp phục nặng nề làm dáng đi trở nên khệnh khạng nhưng… Jaejoong không thể không nhận ra.

Con người có đôi mắt sáng, đang đối diện cậu với gương mặt xương xương, cương nghị kia… Con người ấy... dù đang mang mặt nạ hay không, dù đang mặc bộ quần áo bình thường hay khoác giáp trụ, dù có đang làm cậu choáng ngợp bởi vẻ ngoài hoàn hảo… thì y vẫn y.

Là kẻ tặng cậu viên tử ngọc.

Là kẻ đã bảo:

“Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi nhiệm vụ hoàn thành.”

Là một kẻ lạnh lùng như băng đá.

Là kẻ duy nhất trên thế gian Jaejoong muốn được vòng tay ôm thật chặt.

Yunho…
Yunho à…


Trong cơn đau buốt đang hành hạ khắp các giác quan và nỗi hạnh phúc dâng tràn trong tâm trí, cậu đưa một tay về phía y, vô thức, những ngón dài khẽ động đậy.

“Yun…”

“…ho.”


Và rồi…

…những ngón dài ngừng động đậy.






Đôi mắt Jaejoong mở to, hướng thẳng về con người vừa rút kiếm đâm mình. Lưỡi dao xuyên qua ngực cậu, sâu đến lút cán. Máu trào khỏi miệng Jaejoong khi Yunho lạnh lùng rút kiếm về, có lẽ lưỡi kiếm đã đâm thủng phổi. Ngã sấp xuống đất, người thanh niên ấy nở nụ cười.

Yunho à...
Cảm ơn huynh.


Bộ bạch y thoáng chốc nhuộm đỏ màu máu. Hơi thở nặng nhọc trở nên nhẹ rồi nhẹ dần.

Cảm ơn huynh đã đến gặp Jaejoong.
Cảm ơn huynh đã đến đón đệ.

Và xin lỗi...
Đệ đã làm mất nó rồi.


Tử nguyệt hoa.

Yunho…
Yunho à…
Xin lỗi.


= = = = = = = = = = = = = =















Giữa đêm về sáng.

Những cơn gió mạnh bỗng từ đâu kéo đến lồng lộng. Mây tan. Màn đêm lấy lại sự trong trẻo từ ánh sáng dịu dàng của trăng và sao.

Y không bị bắt. Lee đại nhân hất nhẹ đầu để đám lính cho y đi qua. Trên tay y là thân hình mềm oặt, không còn sức sống của Jaejoong. Yunho tự hỏi Lee So Man sẽ giải thích chuyện này ra sao với mọi người. Nhưng y biết, lão có lẽ sẽ có cách… chỉ cần… y chết đi.


“Jaejoong à.”

Y gọi.

Y đã không hiểu.
Và vẫn chưa hiểu.

Thật ra yêu là thế nào?

Như khi xưa cũng vì bảo toàn bí mật, y đã đâm chết YoungWoong và nhận lại từ con người đó một vết cắt dài trên má. Rồi khi vết sẹo lành, y vẫn mang mặt nạ như để che đi gương mặt đã không còn có thể khóc hay cười của y.

Đó là yêu?

Như khi y giữ lấy đôi hoa tai tử nguyệt – thứ duy nhất nhắc nhở y có tồn tại trên đời một Han YoungWoong với nụ cười tỏa sáng.

Đó là yêu?

Thế thì khi y nhìn thấy nụ cười của cậu.
Khi y cảm nhận được ánh mắt cậu hướng về mình.
Khi cậu đến gặp trong bộ y phục trắng tinh như tượng sứ.
Khi tiếng nước bì bõm cùng giọng cậu dịu dàng vang lên trong đêm.
“Đệ là Jaejoong.”

Đó hẳn là yêu?

Đó chưa phải yêu.

Nếu là yêu, sao y lại giận dữ đến thế khi cậu muốn chia sẻ cùng y đôi tử ngọc?

Nhưng đó có lẽ đã là yêu.

Khi y nhảy xuống hồ đưa cậu lên, ôm lấy thân hình mỏng manh ấy trong tay và lo sợ đến vỡ tim rằng… cậu có thể chết mất.

“Jaejoong à…”

Đó có là yêu?


Nước hồ mùa này không còn lạnh như ngày cậu nhảy xuống mò tìm chiếc tử ngọc. Nước hồ ấm, phản chiếu vầng trăng khuyết lấp lánh ánh bạc. Khi đã ngập hơn nửa người, y nhận ra vầng trăng có lem màu rêu của nước. Rồi khi máu đỏ nhuộm loang loáng mặt hồ, pha trộn vào nhau, tô cho trăng một sắc tím, y mỉm cười.

Đeo cho Jaejoong chiếc hoa tai tử nguyệt nhặt được khi nãy, y ôm cậu vào lòng.

Jaejoong à.
Ta sẽ tìm lại chiếc hoa tai bị mất.


Và rồi cùng với cậu, y chìm vào mặt hồ. Nước rất ấm.

Jaejoong à.
Thế này có là yêu?


Mặt hồ xanh khẽ dao động. Tử nguyệt méo mó.


Jaejoong.
Jaejoong à…



Đêm tàn.
Nguyệt tận.



Đây không phải là Kim Jaejoong và Jung Yunho.
Đây là Nguyệt Tử cùng tình yêu không ra tình yêu của cô ấy.

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
 

[One-shot] Tử Nguyệt

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Đọc kĩ rules trước khi post bài


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSKVN - Always Keep The Faith  :: ıllıllı We're Cassiopeia ıllıllı  ::  x Together-
Chuyển đến 
Skin by pyn.k0ol@DBSKVN
Trình duyệt web FireFox hoặc Google Chrome để được hiển thị forum tốt nhất
Quảng cáo sẽ biến mất khi các bạn đăng nhập
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất