DBSKVN - Always Keep The Faith
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
♫ Music

[Vietsub+Kara][Perf] 110109 SBS Inkigayo Maximum - TVXQ
[Vietsub+Kara][MV] Why (Keep Your Head Down)
[Vietsub+Kara] 20101231 KBS Drama Awards - JYJ - Found You
Mỗi ngày một click để rum lên hạng nhé Khách viếng thăm

DBSK TVXQ
Tuyển Staff toàn Forum

Share | 
 

 [Short fic] Tìm lại tình yêu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Short fic] Tìm lại tình yêu  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Short fic] Tìm lại tình yêu  _
Bài gửi  [Short fic] Tìm lại tình yêu  Empty29.01.11 16:10#1

Credit: NGUYỆT TỬ
Fic post được sự đồng ý của tác giả



Title: Tìm lại tình yêu
Author: Nguyệt Tử
Disclaimer: Minnie phải chi là của tôi (khóc thầm); Bummie phải chi là của Minnie (che miệng cười gian)
Warning: Shounen – ai
Rating:T
Pairings: KiMin
Catelogy: Au, romance.
Sumary: Mãi chìm đắm trong quá khứ, Kibum không thể nào biết được: chờ đợi anh ngoài kia là một thế giới muôn màu…

Note: cái này hôm qua quên viết ^^ Nguyệt Tử viết fic này là để tặng riêng cho Dolphin!!! ^^ Iu Dolphin lắm, nhờ Dolphin mà Nguyệt Tử đã biết đến KiMin.

Ngoài ra, cũng muốn tặng luôn những ai thích couple này, bao gồm Sói cưng nữa.

TÌM LẠI TÌNH YÊU


Có những loài hoa thật xinh đẹp. Chúng mang trên từng đôi cánh mỏng manh thứ sắc màu thuần khiết, thứ mùi hương nồng nàn…

Hoàn hảo.
Nhưng… chóng tàn.

Có những nụ cười thật xinh đẹp. Như có thể thắp rực một khoảng không gian, như có thể biến mây mù xám đen thành nắng vàng trong mát…

Hoàn hảo.
Chỉ là … chóng tàn.




Part 1.

Anh ghét hoa.

Chúng tạo ấn tượng xinh đẹp. Chúng bắt ta nâng niu, giữ gìn rồi một ngày kia, chúng héo rũ, tàn tạ và xấu xí trên bàn tay ta, mặc kệ bao công sức chăm sóc.

Anh ghét nụ cười.

Chúng tạo ấn tượng thân thiện. Chúng ta bắt ta phải mở lòng ra với chúng. Và chỉ cần một lần quay lưng, nụ cười ấy tắt ngúm. Giả dối. Đó chỉ là một phương tiện xã giao mà thôi.

Một trong những thứ giả dối nhất trần đời chính là thứ đang nở trên môi anh, hằng ngày, hằng ngày và hằng ngày như thế.

Đến bao giờ cho anh quay lại sườn đồi phủ đầy cỏ dại ấy? Nơi có những loài hoa không hương thơm, không sắc màu… mà chính anh còn không chắc chúng có được gọi là hoa hay không…
Nhưng… đầy sức sống
… và không tàn.

Đến bao giờ cho anh thấy lại nụ cười ấy? Không tươi tắn, không đủ sức thắp sáng thứ gì hết nhưng thuần khiết, trong trẻo và thật lòng .

Một nụ cười chỉ bởi vui.
Ngoài ra, không kèm theo một mục đích nào khác.
… và không tàn.


Nụ cười thật sự.
Tuyệt đối không phải thứ anh đang nhìn thấy xung quanh.
Càng không phải thứ đang nở trên môi anh, hằng ngày.


*******************************

Mở mắt.

Anh thấy mình đang lắc lư theo những nhịp lượn vòng của xe leo lên đồi dốc. Khung cảnh bên ngoài cửa kính bị phủ mờ bởi sương. Mất đến vài giây, anh mới nhớ ra tại sao mình lại ở đây chứ không phải sở làm.

Tất cả là vì hai con người ấy.

…

-------------Flash back--------------------

Sáng hôm qua. Anh dậy sớm như thường khi, quần áo, phụ trang chỉnh chu, chuẩn bị xách cặp đi làm thì một tiếng động đinh tai chợt vang lên.

“Kim Kibum!”

“Đã nghe.” – Anh đáp và nhanh chóng bước xuống cầu thang.

Đợi ở phòng bếp lúc bấy giờ là người thân duy nhất còn lại của Kibum ở Hàn Quốc: anh họ Kim Junsu và người yêu của anh ta – Park Yoochun.

Ở đây cần giải thích thêm. Thật ra, anh vẫn còn cha mẹ nhưng họ đều sống ở xa, xa lắm, cách đến nửa vòng trái đất. Đã từ lâu, Kibum ở Hàn Quốc một mình. Và gần đây, dưới sự nài ép của người anh họ Junsu, anh về sống chung với anh ta.

Dĩ nhiên, Kibum biết điều đó sẽ làm thay đổi cuộc sống của anh, một chút.

Nhưng không sao.

Chỉ một chút thôi vì anh là Kim Kibum mà.




Junsu hôm nay có gì đó hơi kỳ lạ. Anh ta ngồi im trên ghế, chẳng buồn đụng vào thức ăn. Yoochun ngồi ngay cạnh anh, cũng chẳng buồn ôm ấm, nựng nịu như thường khi.

Im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng Junsu cất tiếng:

“Kibum, em nghỉ làm hai tuần đi.”

“Dạ?” – Anh đáp. Hình như có điều gì lầm lẫn ở đây. Đúng là anh đang làm việc cho công ty của Yoochun nhưng cả hai người ấy không phải là kẻ có thể điều khiển việc đi làm hay không đi làm của anh.

“Anh nói: em nghỉ làm hai tuần đi.” – Giọng Junsu thoắt nhiên trở nên nghiêm túc.

Lẽ ra Kibum nên sợ trước sự nghiêm nghị bất thường của Junsu nhưng thay vì bộc lộ ra cảm xúc đó, anh cười:

“Hôm nay anh sao vậy Junsu hyung? Em đã làm sai chuyện gì sao?”

“Em không sai gì hết. Vẫn hoàn hảo trong mọi công việc.” – Càng nghiêm nghị hơn, Junsu nói. –“Và đó chính là lý do anh nói em nghỉ làm.”

Yoochun ngồi bên cạnh Junsu, vẫn không nói tiếng nào.

Với lấy ổ bánh kẹp trên bàn, Kibum mỉm cười thật tươi với Junsu và Yoochun rồi đi vội ra cửa:

“Trò đùa sáng sớm vui đấy, Junsu hyung nhưng em không còn thời giờ nữa. Em đi làm đây.”

“Kibum.” – Junsu hét lên. Chỉ bằng một cú bật người, anh ta đã chắn ngang lối đi của Kibum.

Và thế là anh đành đứng lại nghe anh họ mình nói hết câu.

“Xem như hyung năn nỉ em, Kibum. Nghỉ làm hai tuần và tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”

“Em không sao.” – Cười và lại cười. –“Hyung làm em buồn cười thật đấy.”

“Nhưng anh thì có.” – Junsu nắm lấy hai vai Kibum, siết mạnh. –“Nhìn thấy em như vậy, anh không thể nào chịu đựng được. Dẹp nụ cười giả tạo của em đi, Kibum! Làm sao em có thể cười như thế khi mà… khi mà… mới hôm kia, em nhận được thư báo cha mẹ em sẽ ly dị?”

“Junsu…” – Yoochun khẽ gọi, giọng khàn đặc.

“Thôi được. Cuối cùng cũng đã nói đến chuyện đó.” – Kibum chớp mắt, vẫn không thu nụ cười lại. –“Giờ anh muốn em nghỉ làm, em nghỉ. Dù gì thì lâu lâu đi nghỉ mát cũng vui. Ở đâu bây giờ nhỉ? Hai anh góp ý cho em thử xem.”

“Đến núi Kyung Soen đi, Kibum.” – Yoochun lại lên tiếng. –“Đó là nơi thích hợp nhất cho em lúc này. Hai hyung đã mua vé và liên hệ với người ở đó giúp em rồi.”

“Cũng được.” – Kibum chấp nhận dễ dàng. Không quên kèm theo một nụ cười tươi rói. Rồi anh quay bước lên cầu thang. –“Em lên chuẩn bị hành lý. Đi ngay là được, đúng không?”

…
…

“Chunnie…”

Ôm nhẹ Yoochun, Junsu khẽ nói.

“Anh nghĩ chúng ta làm đúng không anh? Nơi ấy không chỉ có những kỷ niệm vui… nó còn là những gì đớn đau nhất trong lòng thằng bé.”

“Kibum không biết, nó gọi tên ngọn núi ấy trong mơ, hằng đêm. Kibum cũng không biết, nó gọi tên người bạn nhỏ ấy trong mơ, hằng đêm.” – Yoochun đáp lời, giọng trầm lắng. –“Rằng vui vẻ hay đau đớn cũng được, anh muốn nhìn thấy những cảm xúc khác nhau trên gương mặt Kibum, không phải chỉ là nụ cười hoàn hảo ấy.”

--------------End flashback----------------------------

Và thế là anh đang ở đây, Kyung Soen, một vùng núi hẻo lánh, ướt lạnh trong cả mùa đông lẫn mùa hè.

Cái lạnh của rừng, của sương, của cao độ chứ không phải thời tiết.

Nó cứ bất biến như vậy thì hay nhỉ? Kibum mệt khi nhìn thấy những giai đoạn chuyển mùa. Xuân qua, hè tới, thời tiết thay đổi, tâm trạng mọi người thay đổi… khác với anh. Bất biến.

Junsu và Yoochun sợ anh buồn và bị shock khi biết tin cha mẹ mình ly dị. Họ lầm. Anh chẳng có nhiều cảm xúc về việc đó. Đã từ lâu họ không cho anh thấy tình yêu còn tồn tại giữa hai người. Nay chia ly chỉ là một thủ tục cuối cùng mà thôi. Thế mới nói anh không thích tình yêu. Nó không bất biến.

…


“Cậu là Bummie?” – Người đàn ông râu tóc lưa thưa ra đón anh ở điểm dừng xe cất tiếng. - “Thật tình, đã mười năm qua mà sao cậu không thay đổi gì hết.” - Giọng ông run run như gặp lại người thân.

“Dạ, cháu là…” – Anh vội nở một nụ cười xã giao thường nhật nhưng không kịp nữa. Ông ta đã lao đến và ôm chầm lấy anh. Mùi da mốc ẩm trên áo ông xộc vào mũi Kibum gợi lên một ký ức mơ hồ.

“Ông… là ông So Hyuk?”

“Giỏi!” – Người đàn ông buông Kibum ra và vỗ mạnh lên vai, lên lưng anh. Bôm bốp. Rồi ông xách lấy chiếc va li nặng nhất của Kibum, xăm xăm bước. –“Cứ tưởng cậu quên tôi rồi, cậu nhóc.”

“Đã hơn mười năm cháu không quay lại Kyung Soen…” – Anh xốc túi đồ còn lại và bước theo ông. –“… Không ngờ ông vẫn còn nhớ cháu.”

“Ít ai đến đây du lịch lắm, Bummie à…Mà nếu có nhiều người hơn, ta cũng không quên cậu. Sẽ không quên như không bao giờ quên Shimie…”

“Đừng nhắc đến cậu ấy nữa.” – Kibum nói như bị ai điều khiển. Giọng anh đột nhiên lạnh tanh, không còn những tiếng ngân thân thiện. Nụ cười xã giao hoàn hảo cũng tắt ngúm trên gương mặt. Đọng lại trên khóe miệng đẹp đó bấy giờ chỉ còn lại những nét đau đớn mơ hồ, rất mơ hồ.

“Ta xin lỗi, Bummie. Ta xin lỗi…” – Ông nói nặng nhọc.

“Không… cháu xin lỗi mới đúng.” – Kibum tiến đến và phụ ông xốc chiếc va li. Anh lãng sang chuyện khác –“Chúng ta vẫn ở ngôi nhà nghỉ gần đỉnh núi của ông, phải không?”

“Đúng rồi.” – Người đàn ông có tên So Hyuk gật đầu. –“Nhưng bây giờ đã có cáp treo. Chúng ta không cần phải leo núi như hồi đó nữa.

Chữ “chúng ta” người đàn ông vừa cất lên như một ngọn dao vô hình vừa đâm một nhát thật mạnh vào bức tường xã giao hoàn hảo Kibum dựng lên quanh mình. Nó không đâm trực tiếp vào Kibum, không thể làm anh đau đến quỵ xuống. Chỉ là nhẹ nhàng thôi, có chút tác động.

Chúng ta.

Không chỉ riêng anh và ông. Còn có cậu nữa.
Cậu bé… với nụ cười ngày ấy.

***************************

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop


Được sửa bởi DB JWinky ngày 31.01.11 16:05; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Short fic] Tìm lại tình yêu  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Short fic] Tìm lại tình yêu  _
Bài gửi  [Short fic] Tìm lại tình yêu  Empty29.01.11 16:11#2

Part 2.

“Ah!” – Kibum khẽ reo.

Bấy giờ họ đã xuống khỏi cáp treo và đang đi bộ một quãng nữa để đến nhà của người đàn ông. Sườn núi chỗ này không quá dốc, có thể vừa đi vừa nghỉ và ngắm khung cảnh xung quanh.

“Vẫn còn đây nhỉ?” – Anh nói bâng quơ.

“Ừ.” – Người đàn ông gật gù. Ông hiểu câu nói không đầu không đuôi của Kibum nghĩa là gì. – “Vẫn còn đây. Cây cối đâu có như người. Nó không thay đổi, Bummie ah.”

Cánh đồng hoa dại vẫn còn đây. Không thay đổi.

Nhưng ông đã sai.

Cây cối giống người chứ. Ông không thay đổi. Anh cũng vậy.



Căn nhà bằng đá của người đàn ông cũng không thay đổi. Anh thích lắm. Bất biến. Mọi thứ vẫn y như cũ. Từ chiếc giường cây, lò sưởi đá và những bức tranh ông vẽ treo khắp mọi nơi trong căn phòng. Người họa sĩ già đó đã từng một thời nổi tiếng nhưng không hiểu lý do gì ông lui về nơi đây, sống ẩn dật. Ông, cùng với … người cháu nuôi - một cậu bé không thường hay cười.

------------Flash back--------------------

“Shimmie à, chào bạn mới đi cháu. Cha mẹ Bummie gửi cậu ấy đến đây chơi với chúng ta hai tuần cuối hè.”

“…”

“Để cháu chào trước cho. Xin chào, mình là Kibum.”

“Xin chào.”


Cha mẹ Kibum có quen biết gì với người họa sĩ già này, lúc đó anh không rõ. Và bây giờ thì quá bận bịu để hỏi thêm. Kibum chỉ biết… khoảng thời gian đó rất vui. Anh đã tưởng mình sẽ không thích nghi nổi với chốn hẻo lánh này cho đến khi gặp cậu.



Khi nói xin chào, Kibum mỉm cười như đã được cha mẹ dạy dỗ, như vẫn cười chào những bạn học trên lớp của anh. Nụ cười mà ngay từ năm mười một tuổi như thế, anh đã hiểu nó cực kỳ hữu dụng.

Cậu bạn kia thì ngược lại. Không cười. Cậu chỉ nhìn anh bằng đôi mắt trong như hai viên bi rồi khẽ cúi đầu. Nhưng đâu đó trong đôi mắt và chất giọng cao cao của cậu, Kibum thấy được niềm vui. Một niềm vui thật sự.

Mà cái gì chân thật đều có sức lan tỏa.

“Shimmie chờ mình với. Mình không leo nhanh như cậu được.”

“Nào, đưa tay đây.”

Và cứ thế, tay nắm tay, cậu dẫn anh khám phá hết điều thú vị này đến điều thú vị khác. Lần đầu tiên Kibum biết, núi rừng có sức hấp dẫn lạ kỳ đến thế. Cũng lần đầu tiên, Kibum nhận ra, anh có thể dễ dàng đỏ mặt chỉ vì cái siết tay của một cậu bé.

Ngọt ngào.

------------------End flashback----------------------

“Bummie này, cháu có thể đi dạo một vòng trong lúc ta nấu món gì đó để ăn.”

“Dạ vâng. Cảm ơn ông.”





Kibum nghĩ là anh không cố tình như vậy. Nhưng sau nửa giờ đi lang thang, điểm dừng chân của anh vẫn là mảng cỏ dại xanh rì, lấm tấm hoa trắng ấy. Lối đi ở giữa được tạo thành từ những bậc đá kê chông chênh với nhau nhưng khá lài. Riêng cánh đồng hoa bé nhỏ lại dốc, rất dốc.

Đây là nơi cậu yêu thích nhất.

----------------Flashback------------------

“Ngả lưng ở đây rất êm.” – Cậu nằm xuống, lăn qua lăn lại một chút rồi khẽ nói. Lần đầu tiên anh nghe cậu buông ra một câu dài đến vậy: –“Mình thường nằm đây chơi rồi ngủ quên. So Hyuk hay la nhưng mặc kệ ông. Mình thích nơi này.”

“Shimmie à…” – Anh ngồi bó gối ngay bên cạnh cậu, không phủ nhận lòng có chút sợ hãi. –“Nó dốc quá.”

Lại nắm tay.

Bàn tay gầy guộc của cậu siết lấy tay anh. Nó cho anh một niềm tin vững chắc rằng nơi đây dốc nhưng không chông chênh. Vì có anh, có cậu, có đến hai người ở đây, như thế.

----------------End flashback-------------------

Sột soạt.

Có tiếng động gì chợt vang lên sau lùm cây gần tảng đá. Tiếng động ấy lôi Kibum ra khỏi miền ký ức tươi đẹp anh lỡ đắm chìm vào. Lẽ ra, Kibum nên cảm ơn điều đó nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu.

Một ai đó đang ở đây.
Ngoài anh và cậu, có một ai đó đang đặt chân vào sườn cỏ dại này.

Kibum rảo bước đi đến gần hơn và phát hiện ra người đó.

Nằm dọc theo sườn dốc là một tấm thân cao lêu nghêu, lại ốm. Đó là nói lịch sự. Trần trụi hơn, Kibum thật sự nghĩ người đang nằm đó dài sọc như một con trăn. Cậu ta nhắm mắt, thở đều, hình như đang ngủ, cả gọng kính lẫn bộ quần áo cậu mặc đều đẹp và hiện đại. Chúng khiến Kibum nghĩ rằng con người này cũng là khách du lịch như anh.

Sao cũng được. Cậu ta không được phép ngả lưng ở đây.

“Này, cậu gì ơi.” – Kibum nói, nụ cười đã nở sẵn trên gương mặt.

Cậu thanh niên choàng mở mắt rồi ngồi dậy. Mái tóc nâu dày vướng theo vài chiếc lá nhỏ đã khô. Đẩy gọng kính lên sát mũi, cậu hướng về anh ánh nhìn ngạc nhiên:

“Anh là ai?”

Vẫn cười ngọt ngào, Kibum nói:

“Tôi tên là Kibum, cũng là khách du lịch.”

“À… còn tôi là Chang Min.”

Trả lời xong, cậu lại ngả lưng xuống dốc cỏ, nhắm mắt như chuẩn bị ngủ tiếp, không tỏ vẻ gì quan tâm đến người đang bắt chuyện với mình.

Kibum không lấy đó làm giận, vẫn trưng ra nụ cười tỏa nắng, anh nói:

“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu Chang Min.” - Dù gì Kibum cũng đã quen tiếp xúc với những người khó chịu trong quá trình làm việc của anh.

“Tôi cũng đang nghe.” – Cậu đáp, thản nhiên.

“Tôi thật lòng nghĩ rằng… cậu đừng nên nằm ở đây…” – Kibum nói qua kẽ răng. –“Sườn núi này khá dốc, nếu cậu lỡ ngủ quên, tôi e rằng sẽ nguy hiểm.”

Cậu thanh niên chống hai tay ngồi dậy rồi nghiêng đầu nhìn vào Kibum như nhìn sinh vật lạ. Khẽ nhướn mày, cậu nói:

“Tôi đâu có ngủ quên. Mà là ngủ.”

“Ngủ càng nguy hiểm hơn.” – Kibum từ rừ ngồi xuống bên cạnh cậu. Dù đã lớn, không hiểu sao anh vẫn sợ phải đứng ở nơi chông chênh này.

“Anh này…” – Cậu thanh niên tên Chang Min chợt nói. –“Nhìn mặt anh có vẻ sợ. Anh nên vào trong đi.”

“Tôi…” – Đến nước này thì Kibum đành á khẩu. Đã hai năm qua, chưa ai có thể bắt bí trưởng phòng quan hệ đối tác Kim Kibum một cách dễ dàng như vậy.

Điệu bộ ngớ ra của Kibum càng làm cậu thanh niên đối diện nghĩ anh đang sợ.

“Nào.” – Chang Min đứng bật dậy, nhanh nhẹn như một con sóc. Khi đứng, trông cậu càng cao khủng khiếp hơn. Cúi xuống nắm lấy tay Kibum, Min giật anh vào bên trong lối đi bằng đá và tự nhiên nói:

“Giờ thì ổn rồi, đúng không? Lần sau sợ độ dốc thì đừng ra đây.”

Nói rồi, cậu bước ra khỏi dốc cỏ yêu quý của anh, xốc lại chiếc áo sơ mi xộc xệch và nhẹ vươn vai.

“Chiều rồi. Có lẽ mình nên về nếu không Jaejoong hyung lại cằn nhằn.”

Vừa nói, cậu vừa rảo bước đi về phía trạm cáp treo, không quay lại nhìn Kibum, dù chỉ một cái.

Mà may là cậu không nhìn anh lúc này.

Mặt Kibum đang đỏ bừng. Không phải ngượng. Mà là giận.

Nắm tay.

Vừa nãy cậu ta đã nắm lấy tay anh, siết mạnh.

Sao lại có thể tự tiện như thế? Kibum bàng hoàng lắc đầu. Anh đã không cho phép ai được quyền siết lấy tay mình từ ngày ấy. Kể cả những khách hàng, khi bắt tay họ, anh đều cố ý nương nhẹ, chẳng siết lấy tay ai.

Không ai được phép nắm lấy tay anh và siết mạnh nữa. Nó làm anh nhớ… nó làm anh đau.

Shimmie…

---------------Flashback----------------

“Hôm nay Bummie có vẻ mệt?”

“Mình không sao.” – Kibum vui vẻ nói.

“…”

“Mình không sao thật mà!!” – Anh nói hơi gắt khi nhìn thấy những tia nghi ngờ đang ánh lên trong mắt cậu.

Và cậu im lặng nở một nụ cười. Lần đầu tiên trong mấy ngày qua Kibum mới trông thấy nụ cười của cậu. Không tươi và đẹp bằng nụ cười của anh, anh nghĩ thế. Nhưng chân thật và ấm áp hơn gấp cả ngàn lần.



“Shimmie, cháu trông chừng Bummie nhé, ta xuống núi gọi bác sĩ. Thật tình, nó sốt cao như vậy mà không nói cho ai biết cả.”

Rồi ông tất tả chạy đi. Khi chỉ còn lại anh và cậu, Shimmie cất tiếng:

“Cậu nói dối.”

“...”

“Cậu nói là cậu không sao và giờ cậu đang sốt.”

“Mình xin lỗi, Shimmie.” – Kibum đáp, vẫn mỉm cười.

“Mình sẽ không tha lỗi cho cậu cho đến khi cậu hết bệnh.”

“Vậy thì mình sẽ nhanh chóng hết bệnh.”

“Ừm.”

Cậu gật đầu, hai chân mày hơi cau lại với nhau, để lộ cảm xúc lo lắng.

Đêm ấy, trời mưa rất to. Sau này, theo những gì anh được nghe nói lại thì hình như một cành cây nào đó bị ngã đã cắt ngang đường dây điện. Tất cả tắt ngúm. Tối như mực.

Bác sĩ và So Hyuk vẫn chưa về còn Kibum thì càng lúc càng sốt cao hơn.

“Không có ánh sáng phát ra. Mình sợ họ lạc đường.”

Trong cơn mê sảng, anh nghe tiếng cậu vang lên bên tai, thanh âm vẫn cao nhưng đầy cương quyết.

“Mình sẽ đi tìm họ.”

Nắm chặt chiếc đèn pin nhỏ trong tay, cậu dợm quay bước.

“Đừng!”

“Không sao, mình không sợ dốc.”

“Shimmie…”

”Và khi nói “không sao” mình không nói dối như cậu. Hãy yên tâm.”

Siết tay. Thật chặt.

Là nhiệt độ từ cơ thể cậu hay từ cơn sốt đang hành hạ anh?
Nóng quá.


Rồi anh nghe tiếng chân cậu càng lúc càng nhỏ dần.

-----------------End flashback--------------------

“Bummie ah!” – Tiếng So Hyuk vang lên văng vẳng làm Kibum khẽ giật mình. Những hồi ức xa xưa một lần nữa bị đẩy lùi nhanh chóng khi anh quay lại và la lên:

“Cháu về ngay.”



Ngồi trước nồi súp nấm nghi ngút khói, Kibum khẽ cười với người đàn ông:

“So Hyuk, sao ông ra tìm cháu?”

“Lâu quá cháu không về, ta lo.” – Ông đáp ngắn gọn, gương mặt già nua không hằn lên một cảm xúc nào.

“Cháu biết đường về.”

“Bummie ah.” – Nâng chén rượu lên dốc cạn, ông khó nhọc nói. –“Ta lo.”

Kibum vẫn cười:

“Cháu lớn rồi.”

“Cháu có thể thôi đi được rồi, Kim Kibum!”

“Dạ?”

“Cháu không cần cười trước mặt ta. Nụ cười đó đẹp lắm nhưng nó không thể che đi nỗi đau đang hằn lên trong mắt cháu.”

Lặng.

Kibum thôi cười. Anh tóm lấy ly rượu của mình và chăm chú vào nó.

Không thể giả tạo được nữa, thật à? Phải thừa nhận sao? Rằng nỗi đau đang dâng lên xâm chiếm lấy từng giác quan của anh ngay bây giờ là có thật. Chúng tồn tại và không thể che lấp.

Rằng cũng giống như nỗi sợ của người đàn ông già, nỗi đau của anh vẫn còn ở đây, vẫn tươi mới như chưa hề có khoảng thời gian mười năm nào hết.

Cậu đã vĩnh viễn biến mất trong đêm mưa gió ấy, khi tất tả đi tìm ông và vị bác sĩ. Tất cả những gì cậu để lại chính là chiếc đèn pin le lói sáng ở sườn dốc, nó đã dẫn đường cho ông…

(Còn tiếp)

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Short fic] Tìm lại tình yêu  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Short fic] Tìm lại tình yêu  _
Bài gửi  [Short fic] Tìm lại tình yêu  Empty29.01.11 16:11#3

Part 3.

Kibum dụi mắt ngồi dậy khi chiếc đồng hồ đeo tay của anh tít lên inh ỏi.

6 giờ sáng.

Là giờ trưởng phòng mẫn cán Kim Kibum vẫn thường thức giấc, chuẩn bị mọi thứ và đi làm.

“Nhưng ở đây là Kyung Soen mà, đâu phải Seoul?”

Kibum tự bắt mình nghĩ về điều đó. Anh đang trong một chuyến du lịch.



Không khí vùng núi buổi sáng sớm như được thổi ra từ một chiếc máy điều hòa khổng lồ, tàng hình đâu đó trên bầu trời. Trong, mát lạnh và thoang thoảng hương.

Khoác thêm chiếc áo dày, Kibum nhẹ mở cửa và ra khỏi nhà. So Hyuk vẫn còn ngủ, có lẽ do ảnh hưởng của những chai shochu ông nốc liên tục vào hôm qua. Rút kinh nghiệm, lần này, Kibum viết giấy để lại cho ông. Anh hiểu nỗi sợ của So Hyuk như hiểu chính nỗi đau trong lòng mình.

“Cháu đi dạo, có thể sẽ về ăn sáng, có thể không. Ông đừng lo.”




Nửa giờ sau…

Lần này thì Kibum biết mình không vô tình. Nếu không phải lý trí thì chính là trái tim đã dẫn đường cho đôi chân anh đến đây.

Nơi dốc cỏ của anh và cậu.
Xanh mát, ướt đẫm mùi sương.




Sột soạt.



Xé tan nát những cảm xúc vừa trỗi dậy của Kibum là thứ tiếng động hao hao giống hôm qua.

“Không thể nào.” – Anh bàng hoàng nghĩ. –“Bây giờ là rất sớm, “con trăn” chiều qua không thể có mặt ở đây được.”

Bực mình, anh lò mò đi vào dốc cỏ và vấp phải chân của …”con trăn”. Suýt nữa Kibum đã ngã lăn ra nếu anh không kịp bám mình vào tảng đá nhô lên gần đó.

“Aish.” – Con trăn cất tiếng. –“Lại là anh, tôi đã nói sợ dốc thì đừng có ra đây. Suýt nữa là ngã.”

“Chào Ch…ang Min.” – Kibum cố gắng ngồi dậy. Đợi nỗi sợ lắng xuống hết, anh mỉm cười, chào vị khách không mong đợi nhưng lúc nào cũng xuất hiện ở đây trước anh.

“Chào anh.” – Chang Min cũng ngồi dậy. Cậu đưa tay ra sau gáy, thọc những ngón dài vào mái tóc nâu rồi giằng mạnh chúng khiến vài chiếc lá khô rơi ra. Nhưng có lẽ vì mái tóc của cậu dày quá hoặc vì những chiếc lá cũng thấy cậu dễ thương nên có vài chiếc vẫn cương quyết bám chặt trên đó.

”Để tôi gỡ giúp cho.” – Kibum lên tiếng. Kèm theo giọng ngọt ngào là một nụ cười hết sức hoàn hảo. Thật tâm anh hy vọng sự tự tiện của mình sẽ khiến cậu thanh niên trước mặt khó chịu.

Nhưng dĩ nhiên là anh lầm to.

“Cảm ơn anh, Kibum.” – Chang Min không hề lấy đó làm phiền. Thậm chí còn có vẻ thích thú, cậu khẽ nhích người về phía anh.

Và trong một thoáng chốc, Kibum nghĩ mình vừa ngửi thấy một mùi gì đó vừa nồng, vừa dễ thương như mùi sữa hoặc… da trẻ con.

Lắc đầu để xua ngay thứ mùi và ý nghĩ vớ vẩn vừa dấy lên trong trí óc mình, Kibum đưa tay gỡ lá trên tóc của Min. Vừa làm, anh vừa bâng quơ nói:

“Cậu vẫn nhớ tên tôi, nhỉ?”

“Anh cũng vậy mà.”

“Ờ…”

“…”

“Này, xong rồi đấy.”

“Cảm ơn.” – Chang Min quay mặt lại và nói. Tuy vẫn không cười nhưng giọng cậu nghe vui vẻ hơn hôm qua rất nhiều.

Vui vẻ…

Hình như không khí sáng sớm làm mọi người cảm thấy dễ chịu. Riêng Kibum thì không. Thời tiết chẳng hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh.

Kibum đã nói anh ghét những thứ gì thay đổi.

Thế nên, mặc cho cậu thanh niên trước mặt cư xử dễ thương, anh vẫn muốn cậu đừng xuất hiện ở đây nữa. Nơi dốc cỏ này… chỉ có thể là chỗ của anh… và Shimmie.

“À…Cậu… bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Tôi hỏi để xưng hô thuận tiện hơn.”

“20.” – Chang Min đáp nhanh, không hề hay biết một âm mưu đang dần hình thành trong lòng Kibum nhằm mục đích xua đuổi cậu vĩnh viễn ra khỏi dốc cỏ này.

“Thế thì thua tôi một tuổi.”

“Trông cứ như bằng.” – Chang Min phóng đến Kibum một ánh nhìn thích thú. –“Mặt anh nhìn trẻ con.”

Kibum mỉm cười nhưng hai môi anh mím chặt vào nhau. Suýt nữa thì anh đã nổi giận. Cả chục năm qua, thật sự Kibum chưa từng gặp qua ai ăn nói thẳng thừng như cậu thanh niên này.

“Cậu cũng vậy mà, Chang Min.” – Kibum lại nói qua kẽ răng, đầu óc anh xoay như chong chóng với việc tìm ra điểm gì để trêu tức cậu. –“Nghe giọng cậu, tôi cứ nghĩ cậu mới 16.”

“Vậy hả?” – Chang Min hơi nhướn mày nhưng Kibum chẳng thể tìm được một nét tức giận nào trên gương mặt đó.

Không chịu thua, Kibum quyết định dùng chiêu “đi thẳng vào vấn đề”:

“Ngày nào tôi cũng thấy cậu ở đây. Cậu thích dốc cỏ này lắm sao, Chang Min?”

“Anh mới gặp hai ngày đã biết ngày nào tôi cũng ở đây, hay thật đấy.” – Min nhún vai nhưng giọng nói không mang theo tính mai mỉa. –“Có điều quả thật là từ khi đi du lịch đến đây vào tuần trước và chính xác là từ khi phát hiện ra dốc cỏ này, ngày nào tôi cũng ở đây.”

“Cậu thích nó?”

“Ừ, tôi thích. Ngả lưng ở đây êm lắm.”



Ngả lưng ở đây rất êm.



Giọng nói ngây thơ và trong trẻo vừa vang lên trong đầu Kibum làm tim anh đau nhói. Quá khứ như ồ ạt đổ về theo câu thoại bình thường ấy. Dốc cỏ này, anh thích, vì nó là nơi cậu thường nằm, là nơi cậu siết lấy tay anh và cho anh một thứ cảm giác ấm áp Kibum chưa từng nếm trải. Còn cậu, cậu thích dốc cỏ này chỉ vì nó êm.

Chỉ đơn giản thế thôi.

Và người thanh niên đeo kính trước mặt anh cũng đang thốt lên lý do tương tự như cậu.

Không thể để điều đó xảy ra. Không thể thứ cảm xúc yếu đuối trộn lẫn này dấy lên trong lòng anh thêm một giây phút nào nữa.

“Tôi xin lỗi vì đã đường đột. Nhưng… nơi đây, ý tôi là dốc cỏ này, là nơi chứa rất nhiều kỷ niệm của tôi và một người bạn thuở bé. Tôi sẽ rất cảm ơn nếu cậu không xuất hiện ở đây nữa.”

Thật ích kỷ và vô lý. Câu nói trên đi ngược lại tất cả những quy tắc ứng xử Kibum được dạy dỗ, rèn luyện từ nhỏ. Anh cược rằng cậu thanh niên trước mặt sẽ gắt lên:

“Điên hả?”

Hay những câu chữ gì tương tự như thế. Nhưng mặc kệ cậu, anh đã nói và anh cũng sẽ cương quyết với điều đó.

“Ra là vậy…” – Chang Min chớp mắt và hơi mím môi. –“Người bạn ấy của anh… đã mất?”

“Sao cậu biết?” – Còn chưa kịp ngạc nhiên trước thái độ của Chang Min, Kibum đã phải ngạc nhiên vì sự tinh ý của cậu.

“Khi nói ra câu ấy, anh không cười.” – Min trả lời, vẫn với giọng thản nhiên thường lệ. – “Khi gặp tôi, anh cười như không muốn khép miệng. Nhưng khi nói câu nói trên, anh đã không cười.”

Kibum im lặng. Anh không thích cảm giác bị người khác đọc suy nghĩ. Và cậu thanh niên tóc nâu cũng im lặng.

Một lúc khá lâu sau, anh nói:

“Vậy cậu có thể…”

“Không.”

“Sao cơ?”

“Tôi nói không.” – Chang Min quay lại nhìn thẳng vào Kibum. Đôi mắt cậu sau cặp kính cận dày lóe lên một thứ ánh sáng khó hiểu. –“Tôi hoàn toàn thông cảm với lý do của anh khi anh thốt ra lời đề nghị bất lịch sự trên. Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi sẽ đồng ý.”


*****************************


Giờ thì Kibum đã hiểu. Kyung Soen đúng là nơi có thể lấy đi nụ cười xã giao của anh. Nỗi đau mười năm trước trỗi dậy làm nó héo úa còn cậu thanh niên này thì có khả năng xóa sạch nó hoàn toàn.

Mặt Kibum đanh lại trong khoảng một giây.

Ngay sau đó, những kinh nghiệm sống và thói quen từ nhỏ giúp vẽ lại nụ cười trên gương mặt anh, còn thêm vào đó vài nét “sáng rực” và “ngọt ngào” hơn ngày thường:

“Thôi được. Nếu chúng ta đã cương quyết không muốn đối phương có mặt ở đây thì…”

“Tôi không - có – không – muốn anh có mặt ở đây.”

“Nhưng tôi có.” – Vẫn cười, Kibum đáp, giọng lạnh tanh.

“Rồi.” – Chang Min khẽ cúi mặt. Trông cậu cam chịu đến mức đã khiến Kibum đau lòng một chút khi nói ra những câu tiếp theo.

“Vậy nên chúng ta hãy cược với nhau một cái gì đó đi. Ai thua thì kẻ đó không được đặt chân đến đây nữa. Vĩnh viễn không.”


*********************************


“Trái ngược với tôi, cậu hình như chưa bao giờ cười kể từ chiều qua.” – Kibum giải thích luật chơi khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Chang Min.

Lại gật đầu.

“Vậy, từ đây đến trưa, nếu tôi có thể khiến cậu cười thì cậu sẽ thua và đồng ý không xuất hiện ở đây. ”

Gật đầu thêm cái nữa.

“Và ngược lại?”

Lắc đầu.

“Sao nữa đây?”

“Nếu anh quả thật không thể chọc tôi cười, anh cứ việc đến đây. Tôi không cảm thấy phiền khi anh xuất hiện.” – Min lắc đầu và đôi mày cậu khẽ xịu xuống.

Kibum cảm thấy hình như mình vừa bị thằng nhóc nhỏ hơn một tuổi này cho một cái tát tai. Mặt anh sượng ra và tất cả những gì anh có thể làm là im lặng.

Im lặng…

Nửa giờ sau.

Im lặng…

Một giờ sau.

Im lặng…

Và Chang Min ngả lưng xuống dốc cỏ rồi thiếp đi.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~


“Này, anh.” – Chang Min nói khi cậu thức giấc. –“Còn 15 phút nữa là tôi về đấy. Anh còn chưa bắt đầu à?”

Kibum như chợt bừng tỉnh khỏi một cơn mơ. Thứ cảm xúc kỳ lạ anh đang có cũng nhạt dần. Anh không biết nên gọi nó là gì, chùm cảm xúc ấy… Nhưng có một điều anh biết: lơ lửng trong mơ hồ rất nhiều cảm giác đang dấy lên trong anh, cái mạnh mẽ nhất vẫn là:

“Hãy đi khỏi đây, Chang Min.
Đừng xuất hiện và ám ảnh tôi bằng hình bóng của Shimmie thêm một giây phút nào nữa!”


*****************************

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Short fic] Tìm lại tình yêu  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Short fic] Tìm lại tình yêu  _
Bài gửi  [Short fic] Tìm lại tình yêu  Empty29.01.11 16:12#4

Part 4.

Sau khi giở đủ các trò vặt vẫn thường khiến những nữ đồng nghiệp cười ngặt nghẽo mà không thu được kết quả gì, Kibum bắt đầu cảm thấy mệt. Chang Min đúng là có nét vui vui nhưng cậu tuyệt đối không cười.

“Thế làm sao tôi biết được cậu có cố tình nhịn cười hay không?” – Kibum thở hắt ra.

“Chẳng việc gì phải vậy. Không như anh, tôi ít cười. Nhưng đó là vì không có gì vui. Nếu vui, chắc chắn tôi sẽ cười.” – Chang Min nghiêm nghị đáp.

Kibum đọc được trong chất giọng trẻ con của Min một sự nghiêm túc và anh đành nói:

“Thôi, để tôi kể chuyện cười cậu nghe.”

Gật đầu.

“@#56@*&~~~~XYZ.... Ha ha ha ha ha …”

“…”

“XYZABC#&%9@~~~~... Ha ha ha ha ha”

“…”

“#56@*&~~~~XYZ....câack----------------“

Lần này thì Kibum chẳng màng “cười trước” nữa. Anh hỏi, giọng lạnh tanh:

“Nghe xong chưa?”

Lại gật đầu.

“Sao không cười gì hết vậy?”

“Chuyện của anh kể không có gì đáng cười hết.” – Khẽ nhăn mặt, cậu nói.


Chuyện của anh không có gì đáng cười hết.



Thịch.


Chắc chắn Chang Min không thể nào ngờ được.

Câu nói của cậu như một thứ chìa khóa. Nó vừa mở ra một cái gì đó, dường như là một cánh cửa rất quan trọng đang đóng kín trái tim Kibum.

“Chuyện không có gì đáng cười hết.” – Đó chính là ý nghĩ thường trực nhất của anh. Không có gì đáng cười hết. Nhưng anh vẫn phải cười. Từ bé xíu đã vậy. Lớn lên cũng phải vậy.

Anh cười để người đối diện vui. Đúng hơn là để họ hài lòng về mình. Và đó không phải “giả dối”, chỉ là “lịch sự”.

Anh được dạy như thế và anh cũng đã từng nghĩ như thế cho đến khi gặp được Shimmie. Nụ cười tươi sáng và chỉ - vì – vui của cậu khiến anh bàng hoàng nhận ra mình đang giả dối. Quá giả dối.

Không có gì đáng cười hết.

Ở một góc rất sâu nào đó trong tâm hồn, anh vẫn thường khinh mạn nói. Nhưng đó vẫn là một câu nói không thành lời.

Kibum hiểu, anh rất hiểu: tình huống của anh và Chang Min bây giờ khác nhau. Cậu không ở trong hoàn cảnh của anh, hoàn toàn không. Nhưng câu nói đó của cậu vẫn có một ảnh hưởng lớn lao.

Như thể cậu vừa cho anh thấy một “Kim Kibum” khác ở trong chính con người cậu.

“Này, anh.” – Lại là chất giọng cao cao của Min cất lên.

“Tôi chịu thua.” – Kibum đáp. Anh làm động tác như muốn đứng dậy, gương mặt vẫn chưa hết nét bần thần.

“Anh coi chừng ngã đó.” – Chang Min nhìn vào tư thế loạng choạng của Kibum, e ngại nói.

“Không sao.” – Kibum đáp. Và lần này anh không cười. –“Tôi chịu thua nhưng tôi sẽ không xin lỗi. Đã lâu lắm rồi, tôi mới có cảm giác làm cho người khác khó chịu. Hẳn tôi đã khiến cậu bực mình đôi chút khi thốt ra lời đề nghị bất lịch sự trên.”

“Có bực mình.” – Min đáp rồi đứng phắt dậy, còn nhanh hơn cả anh. –“Nhưng nhìn anh lúc này tôi còn khó chịu hơn. Aishh, anh cứ ở đây. Tôi đi. Có lẽ tôi không thích dốc cỏ này bằng anh và cũng sẽ không vì nó mà buồn phiền như anh.”

Xốc lại chiếc túi nhỏ đeo bên hông và chỉnh trang một chút quần áo, Min bước đi, hướng về phía trạm cáp.


Khoan…
Khoan đã…



“KHOAN ĐÃ.” – Kibum gọi giật. Chính anh cũng phải ngạc nhiên vì cách nói hoảng hốt của mình. Như thể …anh đã sợ cậu sẽ đi mất.

“Hở?” – Chang Min quay lại, mắt khẽ nheo vì ngược nắng.

“Hãy cứ đến đây.”

“Sao cơ?"

“Tôi nói: hãy cứ đến đây. Vào chiều nay, ngày mai, ngày mốt hay bất kỳ khi nào cậu thích. Và tôi cũng đến đây.” – Kibum nói rành rọt. –“Chúng ta sẽ chia sẻ với nhau nơi này, đồng ý chứ?”

“Đồng ý.” – Min lập tức đáp lời, không một chút thắc mắc. Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, cậu đã hé cười.

Mái tóc và gọng kính của Chang Min ánh lên trong buổi giữa trưa một màu vàng nâu rực rỡ. Nhưng nói về rực rỡ, có lẽ nó không thể nào sánh bằng thứ đang nở trên môi cậu lúc này.

Một nụ cười.
Mang theo niềm vui.
Thật sự.

Mà cái gì chân thật đều có sức lan tỏa.

Kibum nghe tim mình chợt gióng lên những nhịp cảm xúc lạ kỳ.


*******************************

Đơn giản thế là đã quen nhau.

Anh và cậu thanh niên ấy, có cái gì đó tự nhiên như hơi thở.

Cả hai ngả lưng song song nơi dốc cỏ. Thích nói thì nói, không thì im lặng. Và vẫn thoải mái.

Dốc cỏ thoang thoảng mùi ẩm của sương, cậu thoang thoảng mùi thơm của sữa.
Nồng nàn nhưng vẫn mát dịu.



Những câu chuyện giữa hai người cũng thường chẳng đi đến đâu. Người ngoài nghe được sẽ thấy nhạt thếch. Riêng anh thì thấy chúng cực kỳ thú vị.

Thú vị.

Đúng rồi, vì đâu phải câu chuyện nào cũng có thể khiến Kim Kibum mỉm cười một cách thật lòng như thế.

------------------------------------------------

“Cậu vẫn còn đi học à, Chang Min?”

“Ừm. Tôi đang học ở trường đại học Seoul. Còn anh, hẳn là đã đi làm?”

“Sao cậu biết?”

“Anh có cách cười của những người đã đi làm.”

“Nhìn giả tạo à?”

“Hơi hơi thôi. May là anh cười đẹp.”

------------------------------------------------

------------------------------------------------

“Cậu cùng gia đình đi du lịch phải không? Hôm trước tôi nghe loáng thoáng cậu nhắc đến một người tên là Jaejoong hyung.”

“Ừm.”

“Vậy cậu cũng ở cùng họ ở Seoul à?”

“Ừm. Tôi sống chung với hai… à không một, à không hai người anh trai.”

“Vậy là một hay hai?”

“Anh tôi - Jaejoong hyung và bạn trai của anh ấy – Yunho hyung.”

“…”

“Anh đang cười kìa, Kibum.”

“A, xin lỗi. Thật ra tôi không cố tình cười đâu.”

“Anh cười cũng được. Nhưng đừng cười trước mặt họ. Yunho hyung có Hapkido.”

“Tôi không cố tình cười thật mà. Tôi cũng đang sống chung với anh họ mình và bạn trai của anh ấy.”

----------------------------------------------

----------------------------------------------
“Chang Min này.”

“?”

“Cậu nhỏ hơn tôi một tuổi…”

“Ừm.”

“Vậy xưng em và hyung đi.”

“Em và hyung?”

“Đúng rồi. Đại Hàn Dân Quốc có truyền thống lễ phép.”

“Anh nói hệt như Yunho hyung của tôi.”

“Vậy…?”

“Không được. Chẳng quen tí nào.”

------------------------------------------------

------------------------------------------------

“Min ah…”

“Ah.”

“Gọi cậu thế được chứ?”

“Được.”

“Tôi xin lỗi khi nói ra những điều này… nhưng nhìn cậu tôi lại nhớ đến người bạn đã mất của mình.”

“Kibum ah.”

“?”

“Người bạn ấy hẳn là rất dễ thương?”

--------------------------------------------------

Khi nắng nhạt dần và trời bắt đầu đẫm hơi sương, cậu xuống núi còn anh thì quay về nhà So Hyuk.


Cứ thế ngày dài trôi qua.

Cứ thế những ngày nghỉ của Kibum trôi qua.

Và cứ thế, anh quen với gương mặt tươi sáng dù vẫn ít cười của cậu. Quen với cách nói chuyện thẳng thừng nhưng rất chân thật và đáng yêu ấy. Quen với việc: anh đang để những tình cảm của mình dâng lên nhè nhẹ, mỗi lúc một cao hơn.

Như suối dâng mùa lũ.
Không ào ạt như sông…
Nhẹ nhàng thôi nhưng vẫn dễ dàng nhận thấy.



(Còn tiếp)

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Short fic] Tìm lại tình yêu  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Short fic] Tìm lại tình yêu  _
Bài gửi  [Short fic] Tìm lại tình yêu  Empty29.01.11 16:12#5

Part 5.



Tí tách.

Vừa thảy thêm một vài cây củi vào lò sưởi đá, So Hyuk vừa nheo nheo đôi mắt màu xám đen và hướng chúng về phía Kibum:

“Cháu có nhận ra không, Bummie? Từ vài ngày nay, trông cháu rất khác.”

“Dạ.” – Kibum cuộn mình vào chiếc chăn dày, thích thú nhìn ngắm vật ngày mai anh định tặng cho cậu.

“Cháu ít cười hơn.”

“Ông thấy vậy thật sao?” – Kibum bỏ món quà xuống. Chống tay lên cằm, anh nhìn thẳng về phía ông.

“Đúng vậy.” – So Hyuk cười khà khà. –“Nhưng sao ta lại thấy cháu vui vẻ hơn nhỉ?”

“Cháu có mà.” – Kibum nhếch cười. Anh quay người nằm xuống rồi kéo chăn cao qua cổ. –“Cháu đang vui. Thật sự đang rất vui.”


**********************************



Đó là một buổi sáng trời tờ mờ sương. Ẩm độ hôm nay dường như nhiều hơn những ngày trước. Kibum thậm chí còn ngửi thấy mùi đất ẩm đang xộc lên, nồng nặc.


“Hình như trời sẽ mưa.” – Chang Min đưa tay lay lay vài ngọn cây ủ rũ vì thiếu nắng.

“Trời sẽ mưa.” – Kibum lặp lại, giấu đâu đó trong chất giọng hơi trầm khàn của anh những nét lo lắng mơ hồ.

“Arrr.” – Min đột nhiên la lên khe khẽ. – “Tôi ghét mưa.”

“Tôi cũng vậy.” – Kibum nói, âm vực bỗng chuyển sang tông lạnh tanh và cả người anh đang run lên nhè nhẹ.

Mưa.
Gợi lên một ký ức đau đớn.
Gợi lên những dự cảm không lành.

Mưa.
Một trong những con người quan trọng nhất đời anh đã biến mất vào một đêm mưa gió như thế. Thể như cậu chưa từng tồn tại hoặc đã hòa vào những hạt nước nặng trịch rơi xuống đất và vỡ tan?

“Kibum ah.” – Nhận ra những điều khác lạ trên sắc mặt Kibum, Chang Min khẽ nắm lấy tay anh. –“Không sao chứ?”

Kibum giật tay lại theo quán tính. Không quá thô bạo nhưng cũng đủ gây ra một nét hẫng trên gương mặt của Min. Ánh mắt cậu ngỡ ngàng hướng về anh lúc đó khiến Kibum đâm ra hối hận đến nhói lòng:

“Xin lỗi. Chỉ là tôi ghét mưa.”

“Ừm.”




“Min này.”

“Hả?”

“Tôi có thứ này muốn tặng cậu.”

“Thật à?” – Chang Min hỏi, không nhận ra giọng mình đang ngân lên một cách vui vẻ. –“Anh tặng tôi? Nhưng là nhân dịp gì?”

“Không dịp gì cả. Hay nếu thích, cậu cứ cho rằng nhân dịp chúng ta quen biết nhau.”

Thích thú đón lấy món quà trên tay Kibum, Chang Min loay hoay mở nút thắt được cột kiểu bằng thừng. Và sau lớp giấy gói cuối cùng, cậu nhận ra mình đang cầm trên tay một… chiếc lược.

~ ~ ~ ~ ~ ~

Trong khoảng thời gian chưa đến một giây sau đó, mặt Chang Min đột ngột chuyển sang trạng thái đỏ bừng. Cậu quơ quơ chiếc lược khá lớn trên tay và bặm môi nói:

“Này, tôi là con trai đấy.”

“Ừm.”

“Vậy sao lại tặng lược? Thà tặng thứ gì ăn được còn tốt hơn.” – Min nói những từ cuối thật nhỏ.

“Cậu nói gì đấy, tôi nghe không rõ?”

“Tôi nói là tặng lược kỳ cục.”

“Cũng được mà.” – Kibum lấy lại chiếc lược trên tay Chang Min và từ tốn giải thích. – “Đây là lược làm bằng ngà voi. Trong một lần đi Thái Lan công tác, tôi đã mua nó. Mua để dành, chưa dùng lần nào. Là loại lớn và răng thưa nhất.”

“?”

“Nó thích hợp với những người có mái tóc dày.” – Kibum tiếp tục nói, giọng đột nhiên dịu đi. –“Sẽ không làm đau đầu khi chải.”

Chang Min hơi ngẩn ra. Kể từ khi quen biết nhau đến nay, đây là lần đầu tiên Kibum làm cậu ngạc nhiên. Có vẻ tình thế giữa cả hai đã có chút đảo ngược.

“Nhưng nếu cậu không thích, tôi sẽ tặng cậu món khác.” – Kibum vội nói khi nhận thấy những biểu cảm ngường ngượng trên gương mặt Min.

“Không.” – Chang Min lắc đầu nguầy nguậy, mặt vẫn còn hơi đỏ. –“Quà là tôi thích hết. Đưa đây.”

Và thế là Kibum mỉm cười.
Lần này thì anh buộc phải nhận ra.
Một nụ cười thật sự đang nở trên môi anh.

Và không chỉ trên môi, chúng còn đang nở ra trong trái tim và trí óc, lấp đầy những nơi ấy bằng một niềm vui dịu ngọt.

Nỗi đau đã lắng đi thật rồi chăng? Nhờ niềm vui của anh, niềm vui của cậu?

Đã nói rằng thứ gì chân thật thì có sức lan tỏa mà.




Chang Min vẫn loay hoay với chiếc lược ngà trên tay. Cậu suy nghĩ một chút rồi nói:

“Tôi sẽ đem theo nó. Và khi nào ngả lưng ra mấy chỗ tương tự như dốc cỏ này, tôi sẽ dùng nó để gỡ lá khô bám trên tóc.”

“Nói đến lá khô, có vài chiếc đang trên tóc cậu kìa, Min.” – Kibum khẽ hất đầu.

“Aishh.” – Min làm động tác như định đưa lược lên chải. –“Nếu để Jaejoong hyung thấy chúng, anh sẽ biết tôi nằm ra cỏ. Và thế là lại cằn nhằn.”

“Khoan.” – Một lần nữa, Kibum chụp lấy chiếc lược trên tay Chang Min.

Bàn tay anh vô tình chạm khẽ vào những ngón gầy gầy của cậu rồi… cũng vô tình và khẽ khàng như thế, tim chợt nhói lên.

“Sao hả?” – Quay mặt về phía Kibum, Min hỏi.

“Để tôi giúp.” – Anh đáp, tránh nhìn vào mặt cậu. – “Quay lưng lại đi.”

Min ngoan ngoãn làm theo những gì Kibum bảo. Có vẻ như cậu thích cảm giác được ai đó chạm vào tóc mình.

Cầm chiếc lược lên, Kibum nhẹ nhàng gỡ từng chiếc lá khô khỏi mái tóc nâu dày trước mặt.

Mùi sữa ngọt ngào từ đâu đang xộc lên.
Nồng nàn quá.

Đột nhiên.

Một cách hoàn toàn vô thức, Kibum nghiêng người và ôm chầm lấy Min từ phía sau. Siết chặt. Anh vùi mặt vào mái tóc cậu, tận hưởng cảm giác mềm mại và êm ái như đang đắm mình giữa một dòng sông sữa.

Ngát hương.




“Kibum!” – Chang Min khẽ kêu lên. Cậu quay phắt lại và giữ lấy hai vai anh. –“Lại ngã phải không? Đã nói anh không quen thì đừng…”

Min ngừng ngang câu nói nửa chừng vì chợt nhận ra tình thế lúc này giữa anh và cậu.

Hai gương mặt chỉ cách nhau chưa đến vài milimet.

Nhìn vào đôi mắt trong vắt của anh, Min chỉ thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đó. Một gương mặt xen lẫn giữa lo lắng và ngại ngùng.

Chuyện gì đang xảy đến cho cậu thế này?

Chang Min lập tức buông tay. Cậu giấu sự bối rối vào những tiếng tặc lưỡi rồi sau đó lấy lại chiếc lược trên tay Kibum, vội vàng nhét nó vào chiếc túi nhỏ thường đeo bên mình.

Còn về Kibum, mãi một lúc lâu sau, anh mới có thể cất tiếng:

“Chiếc túi ấy… lúc nào tôi cũng thấy cậu mang theo. Cậu đựng thứ gì trong đó vậy, Min?”

“À à…” – Chang Min kéo khóa chiếc túi nhỏ lại rồi ngước lên nhìn Kibum. –“Một vài thứ không quý giá gì… nhưng cần thiết.”

“Ừm.” – Thấy Chang Min có vẻ không muốn đề cập đến chuyện này, Kibum cũng không hỏi nữa.



Vừa lúc anh định nói gì đó để lấy lại sự tự nhiên giữa hai người thì một hạt nước lạnh ngắt chợt rơi xuống đọng thành vệt trên má anh. Mắt kính của cậu cũng bắt đầu lấm tấm vài hạt nước như thế.

Trời mưa.

“Ôi! Mưa rồi.” – Chang Min đứng dậy khỏi dốc cỏ, la lên. –“Tôi phải xuống núi đây, không thì chết với Jaejoong hyung.”

“Khoan đã Min.” – Kibum gọi giật.

“Hở?” – Chang Min đã bước vào trong lối đi bằng đá. Vừa đưa tay kéo anh vào, cậu vừa hỏi: - “Sao vậy, Kibum?”

“Ý tôi là… cẩn thận.”

“Aishh.” – Min gắt lên. –“Tôi đâu có sợ dốc. Anh mới là người cần phải cẩn thận đấy.”

“Min ah.”

“Không sao! Anh cũng mau về đi, mưa rồi kìa!”

Nói rồi, Chang Min quay lưng, đi như chạy xuống hướng trạm cáp, để lại Kibum một mình đứng đó. Đứng đó với một sợ hãi bỗng chốc dâng lên, nặng nề như muốn bóp nghẹn tim anh.

------------------Flashback------------------

“Mình sẽ đi tìm họ.”

“Đừng!”

“Không sao, mình không sợ dốc.”

“Shimmie…”

-----------------End flashback----------------

Mưa bắt đầu nặng hạt.

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Short fic] Tìm lại tình yêu  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Short fic] Tìm lại tình yêu  _
Bài gửi  [Short fic] Tìm lại tình yêu  Empty29.01.11 16:13#6

Part 6.

Chang Min nghĩ mình đã nghe lầm.

Hoặc do những hạt mưa cứ rào rào rớt xuống gây nhiễu âm hoặc do cậu đã quá quen với những cuộc chuyện trò với anh. Thế nên giờ đây, mặc dù đã xuống gần đến trạm cáp, Min vẫn nghe tiếng Kibum văng vẳng bên tai mình:

“Min ah!”

“Min ah!”

Có cái gì đó nghe rất đau đớn, rất hốt hoảng trong cách gọi ấy. Nó không đơn thuần là gọi. Dường như sau những câu “Min ah” của Kibum còn là cả một biển quan tâm, lo lắng.

”Min ah, đợi tôi với!”

Và ngay bây giờ, cậu biết mình hoàn toàn chẳng lầm lẫn cũng chẳng tưởng tượng.


Anh đang đứng trước mặt cậu, người ướt đẫm vì mưa. Nụ cười hoàn toàn bị xóa sạch, chỉ còn lại những nét lo lắng đang hằn lên trong đôi mắt:

“May là kịp…”

“Sao anh theo tôi xuống đây vậy?” – Chang Min hỏi. Cậu thực sự đang rất ngạc nhiên.

Ngừng một chút để thở, Kibum giải thích, cố gắng tìm cách nào đó che giấu đi nỗi sợ hãi của mình:

“Trời mưa trơn trượt, đường khó đi. Tôi không an tâm khi để cậu xuống núi một mình. Tôi đi cùng cậu được chứ?”

“Aishhhhh.” – Min buột miệng. –“Anh nghĩ sao mà làm vậy không biết. Tôi có phải là con nít đâu.”



Kibum mím chặt môi, anh không nói gì hết mà chỉ… đột ngột nắm lấy tay áo cậu, kéo giật về phía mình. Bị bất ngờ, Min ngã gọn vào vòng tay của Kibum. Anh siết cậu thật chặt rồi nói, giọng nhẹ như tiếng thở:

“Hãy xem như là giúp tôi, được không? Để tôi đưa cậu xuống núi, làm ơn.”

Trời vẫn mưa, càng lúc càng lớn. Không khí chuyển từ mát lạnh sang rét căm căm. Thế mà tại sao Chang Min lại thấy mình đang rất ấm áp? Vòng tay của anh, giọng nói của anh… tất cả đều rất ấm áp. Cậu chẳng buồn thắc mắc về hành động kỳ lạ của Kibum. Min nghĩ cậu hiểu. Dường như có cái gì đó liên quan đến người bạn đã mất của anh ta. Chỉ mỗi khi nhớ đến người ấy, Kibum mới để lộ ra những nỗi đau như vậy.

“Thôi được rồi.” – Cậu nhượng bộ. –“Anh buông tôi ra đi. Chúng ta cùng xuống núi.”

Kibum nhẹ nhàng buông Chang Min ra. Một nụ cười nữa lại nở trên môi anh, vẽ lên những nét an tâm và nhẹ nhõm.


******************************

Thế là… cùng ngồi cáp treo và xuống núi.

Kibum và Min không nói với nhau câu nào, cả hai bận run lên cầm cập vì lạnh. Chỉ thỉnh thoảng khi ánh mắt giao nhau, nụ cười lại hiện ra trên đôi mắt họ, như đang thắp lên một ngọn lửa nhỏ ấm áp.




Mãi đến khi buồng cáp dừng lại, Chang Min mới mở miệng:

“Đã xuống đây rồi thì anh về nhà trọ của gia đình tôi sưởi ấm và ăn uống gì luôn đi. Để vậy lên núi lại, lạnh và sẽ ốm mất.”

Kibum gật đầu và mỉm cười. Anh tạm thời cũng chẳng muốn rời xa cậu.






Nhà trọ mà gia đình Chang Min thuê nằm ngay dưới chân núi, rất đẹp và khang trang. Kibum chợt cảm thấy vui vui khi nghĩ rằng gia đình cậu khá giả. Như thế, Chang Min sẽ không phải vất vả và nhất là sẽ không bị cuốn vào cuộc sống trần trụi, giả dối thường ngày.

Nhưng đó chỉ là lý do rất phụ, rất nhỏ bé. Nguyên nhân chính làm Kibum cảm thấy hạnh phúc lúc này chính là nhờ hai con người được gọi là Jaejoong hyung và Yunho hyung kia.

“Jaejoong hyung, Yunho hyung, em xin lỗi.” – Min lao đến bên cạnh người thanh niên tóc vàng đang đứng ngoài cửa, co ro vì lạnh. Bên cạnh anh ta là một người thanh niên khác, nhìn cứng cáp và vững chải hơn, đang che dù cho cả hai.

Mưa vẫn rỉ rả từng giọt lạnh buốt. Và hai người anh của Chang Min đứng ngoài trời đợi cậu, ánh mắt hằn lên sự lo lắng.

Ánh mắt lo lắng...

Kibum mím chặt môi. Chúng làm anh nhớ đến một người.

“Junsu hyung…”

Sao anh lại không nhận ra sự quan tâm ấy nhỉ?
Không, không phải vậy. Anh có nhận ra. Chỉ là không muốn đón nhận nó mà thôi.

“Junsu hyung… và Yoochun hyung, Kibum cũng xin lỗi.”



Sau một hồi giải thích, những nét tức giận và lo lắng trên gương mặt người thanh niên tóc vàng, hay Jaejoong, dịu bớt. Anh ta lúc này mới nghiêng đầu nhìn đến Kibum.

“Ai vậy, Min?”

“Là… Kibum … hyung.” – Min nói tiếng “hyung” hơi ngượng ngập. Cậu nhìn vào người anh còn lại, hay Yunho, rồi giới thiệu tiếp. –“Kibum hyung, người em đã kể với hai anh đấy. Hôm nay em mời anh ấy xuống đây gặp hai anh.”

Kibum bước đến vào cúi chào.

“Còn đây là…” – Min chỉ vào Jaejoong và Yunho định nói tiếp nhưng đã bị ngắt lời.

“Jung Yunho và bà xã Kim Jaejoong.” – Yunho nói nhanh. –“Hai đứa mau vào nhà thay đồ sưởi ấm đi, chào hỏi gì tính sau.”

Kibum theo mọi người đi vào nhà, khẽ cười khi nghe thấy tiếng rít khẽ của Jaejoong:

“Ai là bà xã của anh hả?”



Sau khi thay đồ (của Jaejoong đưa cho), Kibum lấy điện thoại gọi cho So Hyuk. Giọng ông bên đầu dây lúc đầu cũng đầy lo lắng nhưng rồi ngay sau đó lại chuyển sang vui vẻ vô cùng:

“Bạn? Bummie ah, ra đây chính là lý do khiến cháu trở nên khác thường đến vậy, đúng không?”

Có lẽ...

Kibum nhích người đến gần lò sưởi để hơi ấm của lửa làm dịu đi những cảm xúc của anh bấy giờ.

Anh đang hạnh phúc.
Không hiểu vì sao nhưng quả thật anh đang rất hạnh phúc.
Cảm giác bất an lúc nãy đã trôi tuột đi đâu rồi?
Kibum không biết và cũng không cần biết.




Chang Min thay đồ xong. Cậu bước ra với bộ quần áo ở nhà trông đơn giản và dễ thương đến lạ.

Hơi ngượng, Min chỉ vào con gấu trên áo mình rồi nói:

“Là Jaejoong hyung đính vào đấy. Anh ấy thích mọi loại Gấu. Aishhhhhhh.”

Vừa lúc đó thì Jaejoong đi đến. Đưa cho Kibum và Chang Min mỗi người một cốc sữa nóng bự chảng, anh ta bắt đầu cằn nhằn:

“Chang Minnie! Lần sau em phải gọi điện thoại về trước nghe chưa? Nếu thấy trời chuyển mưa thì tốt nhất đừng có ra ngoài luôn cho an toàn! Mà lỡ mưa rồi thì trú cái đã, đừng vội xuống núi. Còn cậu này nữa, lớn hơn một tuổi thì nên chỉ bảo em trai ngốc của tôi chứ? Dầm mưa xuống núi nguy hiểm biết chừng nào…”

“Jae ah!” – Tiếng Yunho gọi vọng ra từ bên trong. –“Nồi mì cạn nước rồi nè em.”

Và thế là Jaejoong vụt biến mất, nhanh như khi anh xuất hiện.

Tiếp theo anh ta thì đến người có tên Yunho. Từ tốn hơn, anh đưa đôi mắt đầy bá khí hướng vào Chang Min và Kibum rồi nhẹ nhàng nói:

“Xin lỗi cậu, cậu Kim Kibum. Chỉ vì Jae nhà tôi đang quá lo lắng nên mới nhiều lời vậy. Nhưng… cậu biết đó… Lần sau hãy quan tâm đến Minnie của chúng tôi nhiều hơn một chút nhé! Tôi có Hapkido đấy.”

“Aishhhhhhhhhhhhh!” – Min thiếu điều gắt lên. –“Jaejoong hyung rồi đến hyung nữa. Hai hyung nói gì kỳ quá vậy? Đừng làm bạn em sợ!”

Không quan tâm đến thái độ của Min, Kibum hạ cốc sữa xuống, nhìn thẳng lại Yunho, anh nói:

“Xin lỗi! Lần sau em sẽ quan tâm đến cậu ấy hơn.”

Và Yunho mỉm cười. Anh gật đầu với Kibum rồi đi vào bếp mặc cho cơn giận và độ đỏ trên gương mặt Min gần đụng đến đỉnh điểm:

“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”

“Minnie ah…” – Kibum quay sang Min. –“Từ bây giờ, tôi gọi thế luôn nhé?”

“Mặc kệ anh.” – Chang Min hơi giận.

“Minnie ah… giờ thì tôi đã hiểu vì sao cậu có được sự ấm áp đến vậy.” – Kibum vẫn nói. –“Đó là nhờ gia đình này, đúng không?… Một gia đình thật sự rất ấm áp.”

“…” – Min không nói gì, chỉ im lặng uống sữa nhưng vẻ như đã bớt bực mình.

“Lúc nãy tôi nói thật. Từ bây giờ, tôi sẽ quan tâm đến cậu nhiều hơn.”

Kibum áp ly sữa nóng lên mặt rồi hướng về Chang Min một ánh nhìn đầy ngụ ý.

Cậu vẫn im lặng nhìn vào cốc sữa trên tay mình.

Một nhành hoa nào vừa mới hé nụ chăng?



************************************

(còn tiếp)

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Short fic] Tìm lại tình yêu  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Short fic] Tìm lại tình yêu  _
Bài gửi  [Short fic] Tìm lại tình yêu  Empty29.01.11 16:14#7

Part 7.

Hai tuần nghỉ phép thế là hết.

Nhanh hơn Kibum nghĩ rất nhiều. Lúc đầu, anh cứ tưởng: khoảng thời gian 14 ngày này sẽ đày đọa anh: nó quá dài. Bây giờ, nghĩ lại, anh thấy nói như thế cũng đúng. Khoảng thời gian 14 ngày đang đày đọa anh: nó quá ngắn.




Ngày cuối cùng của Kibum ở Kyung Soen.

Dốc cỏ hôm nay dường như không xanh như thường lệ. Trời có nắng nhưng nắng cũng chẳng hề tươi sáng.

Ngã lưng nơi dốc cỏ êm, Kibum thở dài:

“Mai tôi về Seoul rồi.”

“Ừm.”

“Cậu không thấy buồn chút nào sao?”

“Hơi hơi.”

Thở dài.

“Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Seoul mà.” – Đọc được trong tiếng thở dài của Kibum sự buồn phiền, Min nói thêm.

“Dĩ nhiên rồi.” – Kibum khẳng định. –“Nhưng đến tuần sau nữa cậu mới về Seoul, đúng không?”

“Ừm. Jaejoong hyung và Yunho hyung còn công việc ở đây. Lần này chúng tôi về đây là để hoàn tất một vài hồ sơ liên quan đến chuyện nhận con nuôi.”

“Hả?” – Kibum ngạc nhiên. –“Cậu là con nuôi?”

“Ừm.” – Min gật gù. –“Tôi chưa nói cho anh biết điều này à?”

“Chưa.” – Kibum vẫn chưa hết bàng hoàng. Anh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: -“Nhưng sao giờ này vẫn còn chưa hoàn tất thủ tục?”

“Ừm.” – Min xoay người nằm xấp lại để có thể nhìn vào Kibum. –“Tôi cũng thắc mắc nhưng hai anh ấy dường như không muốn nói.”

Giọng Chang Min hơi chùng xuống. Kibum hiểu… cậu đang trong cảm giác bị gia đình che giấu chuyện quan trọng.



“Này, chiếc túi của cậu!” – Kibum ngồi dậy, nhặt lại chiếc túi bị rơi ra khi Min xoay người.

“Ôi, cảm ơn.” – Cậu nói khi nhận lại chiếc túi từ tay anh. –“ Nếu nó rơi xuống núi, tôi sẽ chết với Jaejoong hyung và…”

“Và…?”

“Và… chiếc lược anh tặng tôi cũng có trong này nữa.” – Min trả lời, hơi hé cười. Không hề biết rằng câu trả lời và nụ cười ấy của cậu đang làm tim Kibum nhảy loạn xạ.



Im lặng…



Sau khoảnh khắc ấy, cả hai lại không nói với nhau câu nào. Kibum không cho đó là ngượng ngập. Nằm bên cậu như thế này, anh cảm thấy rất thoải mái. Không cần nói gì cũng được, miễn là bên cạnh nhau.

Nắng cứ thế tàn dần.




“Đến lúc phải về rồi.” – Chang Min lên tiếng.

“Ừm.” – Kibum thở hắt ra.

“Anh về Seoul vui vẻ nhé!” – Cậu chúc, giọng trầm xuống như thể đang buồn theo anh.

“Sẽ cố gắng.” –Vẫn tiếc nuối, anh đáp.

“Ừm.”

Nói rồi, Chang Min đứng dậy. Cậu bước vào lối đi bằng đá trước và định nắm lấy tay Kibum, kéo vào. Nhưng đúng lúc đó thì chiếc túi của cậu rơi ra.

Từ nãy giờ Min đã quên đeo nó lại vào người.

Trong chiếc túi có chứa những vật rất cần thiết của cậu… Và…


“Và… chiếc lược anh tặng tôi cũng có trong này nữa.”
Hé cười.


Sẽ ra sao nếu nó rơi xuống núi và biến mất?
Chiếc túi.
Cây lược.
Nụ cười.



Không kịp suy nghĩ, Kibum thả người theo chiếc túi. Anh tóm được nó nhưng giờ lại đến phiên anh không biết mình sẽ ra sao.

“KIBUM!” – Tiếng Min hét lên, nghe như có thể xé toạt không khí mờ đẫm sương lúc bấy giờ. Cậu nhoài người ra và kịp thời nắm lấy áo khoác của anh.


“Đưa tay anh cho tôi, Kibum!” – Chang Min nói trong khó khăn. Dù thế nào thì Kibum cũng rất nặng so với lực nắm của cậu.

Giữ chặt chiếc túi bằng tay phải, Kibum chới với đưa tay còn lại nắm lấy tay Min, nhưng dường như vẫn chưa đủ.

Sao bây giờ anh mới nhớ ra nhỉ?

Sườn cỏ này.
Quá dốc.
Chông chênh và nguy hiểm.

Mãi chìm đắm trong cảm giác êm ái an toàn khi nằm với cậu, anh đã hoàn toàn quên mất điều này.

“Đưa cả tay kia đây!” – Min hét lên, mặt cậu đỏ dần vì tức và mệt.

“…”

“Buông chiếc túi ra, mặc kệ nó! Đưa tay anh cho tôi, Kibum!”

“Nhưng…”

Nó không quan trọng bằng anh! Không một chút nào hết! Mau đưa tay đây!”

Giọng Min càng lúc càng khẩn thiết. Những thanh âm cao vút đó như xoáy vào tim Kibum.

Nó không quan trọng bằng anh.



Kibum thả chiếc túi xuống và nắm lấy Min bằng cả hai tay. Chân anh cố đạp vào những bụi cỏ trơn để lấy đà bám lên vách đá.

...


Khi cả hai đã ngồi ở lối đi bằng đá một cách an toàn, Min mới khẽ khàng lên tiếng:

“Đồ ngốc.”

“Min ah.” – Không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, Kibum nói qua kẽ răng.

“Đồ ngốc!” – Vẻ như không thể chịu được nữa, cậu gắt lên.

“Đồ ngốc!”

“Đồ ngốc!”

“Min ah!”

Kibum quay phắt lại và ôm chầm lấy Chang Min. Đôi mắt cậu sau gọng kính đang ánh lên những nét vừa hoảng hốt vừa tức giận. Kibum tự hỏi, anh nên đau lòng hay nên hạnh phúc đây?

“Min ah. Không sao rồi.”

Không trả lời, Chang Min lấy tay đẩy anh ra. Ngay lúc Kibum định nói thêm gì nữa thì ánh nhìn của anh vô tình chạm vào chân phải cậu.

Chiếc quần vải bố màu nâu nhạt rách toạt một đường dài đến gần gối. Chân phải của Min… cũng vậy và máu đang nhỏ xuống tong tong theo vết rách.

“Min!”

Đến phiên Kibum hốt hoảng kêu lên. Anh chụp lấy chân cậu và cẩn thận xem xét.

Chang Min vẫn im lặng khi Kibum xé chiếc quần của cậu tét ra cao hơn, xắn nó lên và nhìn vào đường rách chạy dọc bắp chân phải.

Có lẽ nó bị cứa vào vách đá khi cậu ngã người xuống tóm lấy anh.

Kibum cởi áo khoác ngoài của mình ra và choàng nó lên người Chang Min. Anh tháo cả chiếc áo sơ mi trắng đang mặc một cách thô bạo khiến hàng cúc văng tứ tán. Giữa tiết trời giá lạnh, trên người Kibum lúc bấy giờ chỉ còn lại chiếc áo thun cộc tay.

Anh thấy mình đang run lên khi dùng chiếc áo sơ mi ấy quấn quanh chân Min rồi siết chặt nút thắt. Kibum đang run lên. Nhưng không phải vì lạnh, anh biết.

“Không sao.” – Kibum nói bằng chất giọng trầm khàn, điềm tĩnh như muốn dùng nó để trấn an Min. –“Vết rách dài nhưng không quá sâu. Tôi sẽ đưa cậu xuống núi và đến bệnh viện.”

Chang Min bặm chặt môi và gật đầu.

Chỉ chờ có thế, Kibum quay lưng lại phía Min và nói:

“Tôi cõng cậu xuống.”

Chang Min lắc đầu nguầy nguậy.

“Tôi tự đi được. Nặng lắm… Đường lại k…”

“Tôi nói là sẽ cõng cậu xuống. Lên đi.” – Kibum cắt ngang lời Min bằng giọng lạnh lùng và xốc cậu lên lưng.

Không còn cách nào khác, Chang Min đành choàng tay qua cổ Kibum và tựa người vào lưng anh. Nhìn Kibum mảnh khảnh, thư sinh, cậu không ngờ bờ vai ấy lại mạnh mẽ và vững chắc đến thế.

Thoáng chốc, trạm cáp treo đã hiện ra trước mắt.

“Coi vậy mà Minnie nhẹ thật.” – Kibum đùa khi cả hai đã bình tĩnh hơn.

“Ừm.”

“À…” – Khẽ cau mày lại, anh nói: -“Thật ra cậu đựng gì trong chiếc túi ấy vậy, Min?”

“Xuống đến trạm cáp treo… tôi sẽ nói.” – Chang Min đáp.

Kibum mím môi. Không phải anh đang tưởng tượng ra chứ? Giọng cậu nghe như nhẹ hơn lúc nãy rất nhiều. Nói chính xác là trở nên yếu ớt hơn. Hơi thở Min phả lên cổ anh nóng ran.

Bất an.
Cảm giác ấy lại một lần nữa xâm chiếm lấy trái tim Kibum.



********************************


Vừa đặt Min vào buồng cáp treo, Kibum đã ngay lập tức xác định được cảm giác bất an từ nãy đến giờ là gì và cũng mơ hồ đoán được những thứ trong chiếc túi đã rơi mất của cậu.

“Min ah.”

Máu.
Máu tự lúc nào đã nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi của anh. Một vết rách bình thường không thể nào liên tục ra máu như thế được.

Kibum tựa hồ như nghe được tiếng tim mình đang đập loạn trong lồng ngực. Buồng cáp treo vẫn chậm chạp di chuyển.

“Min ah!” – Anh tóm lấy hai vai cậu, giọng run lên vì sợ hãi.

“Tôi… bị chứng máu khó đông.” – Khẽ nhăn mặt, Min đáp. Dường như cậu không muốn cho ai biết về thể chất yếu đuối của mình.

“Vậy trong chiếc túi lúc nãy…”

“Là thuốc uống và thuốc tiêm giúp cầm máu tạm thời.” – Min mấp máy đôi môi giờ đã tái nhợt.

“Min ah!”

“Đừng lo.” – Cậu trấn an. –“Tôi biết rõ tình trạng của mình. Chưa mất nhiều máu đến giai đoạn sốc. Tôi sẽ chịu được cho đến khi xuống núi.”

“Min ah!” – Kibum kéo đầu Min tựa vào vai mình. Anh cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh. Như thể kẻ đang đau đớn không phải cậu mà chính là anh.

Kibum lấy trong túi áo Min chiếc điện thoại và nhanh chóng tìm ra số của Jaejoong.

“Jaejoong hyung… Là em, Kibum.”


“Min té ngã trên núi…”


“Cậu ấy bị rách chân, chảy máu và túi thuốc đã rơi mất. Tụi em đang trên cáp treo. Khoảng mười phút nữa thì xuống đến.”


“Em sẽ cố gắng.”


“Em hứa.”


“Em biết.”


Cúp máy.


Min vẫn đang tựa đầu vào vai Kibum, mắt nhắm. Siết lấy bàn tay cậu, anh cắn chặt môi như muốn bật máu.

Mười phút.
Chưa lúc nào Kibum thấy mười phút lại trôi qua chậm chạp thế này.

Đau.
Đau quá.

Cảm giác đang thiêu đốt trong tim Kibum bấy giờ còn kinh khủng hơn lần anh và So Hyuk được cảnh sát giao cho chiếc giày dính máu của Shimmie. Họ không tìm được gì hết ngoài một chiếc giày dính máu.

Khoan.
Khoan.
Khoan đã.

Có cái gì đó đang đóng mạnh vào đầu Kibum lúc này.

Đau. Nhưng phải bình tĩnh! Anh phải nghĩ cho ra! Như một tia sáng đang lóe lên giữa buổi đêm mờ ảo sương lạnh.

Chứng máu khó đông?
Shimmie?


******************************

Part 8.

Buồng cáp treo dừng lại và Kibum thấy Yunho đang đứng chờ sẵn. Không nhìn qua Kibum dù chỉ một cái, Yunho đón lấy Min rồi xốc cậu lên lưng.

“Minnie…”

“Em chưa sao… Yunho hyung.” – Khẽ mở mắt, Min nói.

“Theo tôi.” – Yunho quay sang Kibum.

Rồi họ đi như chạy ra chỗ Jaejoong. Anh đang ngồi sau ghế lái của chiếc xe con màu trắng, thậm chí còn không bước ra. Yunho đưa Min vào ghế sau còn Kibum thì nhanh chóng vòng ra ghế trước.

“Thắt dây an toàn.” – Jaejoong cất tiếng, giọng lạnh tanh.

Rồi không cần biết mọi người đã kịp thắt dây hay chưa, anh phóng xe. Chiếc xe lao đi như xé cả không khí. Kibum ngồi đó, cắn môi nhìn vào kính chiếu hậu giữa xe. Gương mặt Min hiện ra trên chiếc kính, trắng bệt.

Nhanh nữa.
Nhanh nữa.
Jaejoong hyung, nhanh nữa đi anh.


*************************

Bệnh viện thị trấn nằm cách núi Kyung Soen hơn 30 kilomet nhưng chưa đến mười phút sau mọi người đã tới nơi. Kibum thậm chí còn không ý thức được chiếc xe đang phóng đi với vận tốc gì.

Nửa giờ sau…

Jaejoong, Yunho và Kibum cùng lúc lao đến khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Họ vây lấy vị bác sĩ và hướng vào ông những tia nhìn lo lắng. Yunho là người duy nhất lên tiếng:

“Min sao rồi, thưa bác sĩ?”

“Không còn gì đáng ngại.” – Vị bác sĩ già từ tốn nói. –“Chúng tôi đã khâu vết rách, tiêm enzim và truyền máu cho cậu ấy.”

“Vậy sao Chang Min vẫn còn bất tỉnh thế kia?” – Kibum chỉ vào chiếc giường đẩy đang đưa Min vào phòng hồi sức.

“Không sao đâu.” – Jaejoong đứng bên cạnh đáp thay. Anh lắc nhẹ mái tóc vàng. –“Chuyện này chúng tôi cũng quen rồi. Một, hai giờ sau, khi khỏe hơn, nó sẽ tự động tỉnh dậy thôi.”

“Vậy có cần ở lại một đêm để theo dõi không, thưa bác sĩ?” – Yunho lại hỏi.

“Cần.” – Ông gật đầu. –“Một trong các vị đi theo tôi làm thủ tục nhập viện còn những người còn lại có thể vào thăm bệnh nhân.”

“Để anh.” –Yunho siết lấy vai Jaejoong và đẩy anh ta về phía Kibum. –“Cả hai vào thăm Minnie đi.”



“Em xin lỗi, Jaejoong hyung.” – Cuối cùng Kibum mới có thể lên tiếng.

“Cậu có lỗi gì sao?”

“Là vì… cứu em nên Min mới ngã.”

“Là tại nó ngốc.” – Jaejoong vuốt nhẹ mái tóc nâu dày của Min rồi thở dài. –“ Có trách thì chỉ biết trách nó mà thôi.”

Câu nói nhẹ nhàng của Jaejoong như đang đâm vào tim Kibum hàng vạn vết chích đau nhói.

Ngày xưa cũng vậy.
Bây giờ cũng vậy.
Lúc nào cũng chỉ có thể buột miệng thốt lên.

“Là tại cậu ngốc.”

-------------------Flashback-----------------------

“Cháu xin lỗi.”

Những giọt nước mắt lăn tròn trên gò má bầu bĩnh của cậu bé Bummie.

“…”

“Cháu xin lỗi So Hyuk, là tại cháu nên Shimmie mới…”

Cậu bé nói qua tiếng nấc. Nấc, nấc nhiều lắm. Nhiều đến không thể thở được.

“Bummie ah.”

“Tất cả là tại cháu…”

Bummie đưa bàn tay nhỏ bé siết lấy ngực trái. Nó cảm thấy đau.

“Không đâu, Bummie ah. Chỉ tại Shimmie là đứa ngốc thôi.”

“CẬU . ẤY . KHÔNG . NGỐC!”

Hướng đôi mắt rực lửa về phía So Huyk, nó gằn giọng.

“Thế đấy. La hét như vậy có phải được hơn không, Bummie?”

Giọng người họa sĩ run lên, ông cũng đang khóc.

“Ta không thích cháu ủ rũ cả ngày. Shimmie ngốc lắm nên chắc chắn hiện giờ nó ở một nơi nào đó vẫn đang vui. Cháu bình yên và ta bình yên. Đối với nó, có khi vậy là đủ.”

-----------------------End Flashback-------------------------------

“Chưa đủ.” – Kibum buột miệng.

“Chuyện gì vậy?” – Yunho hỏi, bấy giờ anh mới bước vào phòng.

Kibum không trả lời câu hỏi ấy. Thay vào đó, nhìn thẳng vào Jaejoong và Yunho, anh nói, rõ ràng từng từ một:

“Em biết bây giờ không phải lúc… nhưng có một chuyện em cần làm rõ. Thật ra, em muốn làm rõ trước khi Chang Min tỉnh dậy.”




Một khoảng lặng kéo dài giữa ba người.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” – Yunho hất đầu về phía cửa rồi bước ra trước.

Jaejoong đứng lên đi theo anh, lặng lẽ như một cái bóng.

Nhìn lại Min một lần nữa, Kibum cũng bước ra và khép cửa phòng.

Đợi tôi một chút, Minnie.



*************************************


Kibum ngồi đó, nắm lấy tay Min, siết chặt.

Vẫn ấm, ấm quá. Sau từng ấy năm, bàn tay cậu vẫn ấm áp như thế.

Áp tay Min lên mặt, Kibum nhẹ nhàng hôn lên những ngón dài gầy guộc ấy.

“Minnie…”

Jaejoong và Yunho đã về nhà lấy quần áo và ít đồ dùng cho Min. Ở bệnh viện chỉ còn có anh và cậu.


Và…


Họ cũng đã nói hết.

Trong đêm mưa gió mười năm về trước, ngoài Kibum ra, còn có một người đàn ông và một đứa bé khác kẹt trên đỉnh núi tối đen. Họ, hai cha con, những người giàu có nhưng thích thú với các trải nghiệm nguy hiểm.

Rồi cả hai phát hiện ra một cậu bé bị ngã trên sườn núi. Vết thương có vẻ nặng, máu tuôn như không thể cầm được. Mà chính xác là không thể cầm được.

Khi ôm lấy thân thể bé nhỏ ấy vào lòng, điều đầu tiên và duy nhất họ nghe được từ cậu là:

“So Hyuk, đèn… cháu đem xuống… Mau cứu lấy Kibum.”

Họ đưa cậu vào bệnh viện. Mọi thứ đều có thể chữa được trừ vết bầm trên não. Không suy nghĩ thêm, sáng sớm hôm sau, hai cha con lại đưa cậu lên Seoul tiếp tục việc chữa trị.

Bác sĩ ở Seoul cho biết: cậu đã tỉnh nhưng phải theo dõi một thời gian mới có thể phẫu thuật. Tất cả khó khăn là ở chứng bệnh khó đông máu của cậu bé.

Theo dõi.
Một tháng.
Hai tháng.


Một năm.


Cho đến khi tình cảm giữa họ và cậu bé tăng cao đến mức… dựa vào thế lực xã hội và đồng tiền của mình, người đàn ông ấy… hay có thể gọi là ông Kim, đã biến cậu thành con trai thứ của ông. Đặt tên là:

Kim Chang Min.

Vết thương trên đầu ảnh hưởng nghiêm trọng đến trí nhớ. Chang Min không biết chút gì về quá khứ của mình. Không còn biết ai là So Hyuk, ai là Bummie, những cái tên cậu đã liên tục kêu lên trong đêm hôm ấy. Đối với ông Kim, như vậy là quá tốt.

Ba năm sau khi phẫu thuật, ông Kim đưa con trai mình là Jaejoong và Chang Min sang Mỹ du học. Lúc này, cậu 14 tuổi, ít nói nhưng rất lanh lợi và thông minh.

“Ngay khi cha tôi mất cách đây hai năm, tôi đã đưa Minnie về Hàn Quốc và làm mọi cách tìm lại gia đình cho em. Hơi khó khăn nhưng dường như bây giờ tôi đã làm được.” – Giọng lên trầm xuống bổng của Jaejoong như đang vang lên trong đầu Kibum. –“Hãy tin rằng trong những giây phút cuối đời, cha tôi rất ân hận vì đã cướp Min ra khỏi gia đình thật sự của em. Xin lỗi. Xin thành thật xin lỗi.”


*********************************

Cửa phòng hồi sức bật mở. Người chạy vào là So Hyuk. Ông đã nhận được điện thoại của Kibum.

Người họa sĩ ẩn dật đưa hai tay run run ôm lấy gương mặt Min. Những giọt nước mắt lăn ra, chảy qua mí mắt già nua và đọng lại trên chòm râu bạc của ông, lung linh như sương sớm.

“Shimmie…”

Khẽ cựa mình, Chang Min mở mắt. Cậu làm động tác như muốn bật dậy nhưng Kibum đã vội trấn an bằng cách siết lấy tay Min.

“Không sao, Min ah. Đây là… người thân của tôi… ông So Hyuk.”

So Hyuk cố gắng lấy lại bình tĩnh, ông buông tay khỏi mặt Min và chùi vội những giọt nước mắt của mình.

“Chào ông.” – Chang Min ngồi tựa lưng vào thành giường dưới sự giúp đỡ của Kibum.

“Chào cháu… Chang Min.” – Ông nói, giọng vẫn còn run. –“Ta đã nghe Bummie kể nhiều về cháu.”

“Sao ông khóc?” – Nhìn vào ông, Min hỏi, vẫn thẳng thừng như chính cậu.

“À… ta xúc động.” – So Hyuk đáp. –“Ta nghe Bummie nói cháu đã cứu nó. Và vì vậy mà cháu bị thương.”

“Ôi!” – Chang Min nhăn mặt. –“Anh ấy chỉ nói quá lên.”

“Min ah…” – Người họa sĩ già vẫn run rẩy nói. –“Liệu… ta có thể ôm cháu… để… cảm ơn?”

“Dạ?” – Min mở to mắt ngạc nhiên nhưng rồi cậu mỉm cười và gật đầu liền mấy cái. –“Được ạ.”

So Hyuk nhẹ nhàng ôm lấy Min. Ông vòng tay qua người cậu, khẽ siết lấy bờ vai ngày nào còn bé bỏng nay đã nở rộng, cứng cáp.

“Cảm ơn.”

Cảm ơn vì vẫn còn sống.
Cảm ơn vì vẫn nở nụ cười..
Cảm ơn vì còn có thể gặp lại.

Và cảm ơn vì cháu vẫn là chính cháu, Shimmie.


Bất giác Min cũng siết ngược lại ông. Những giọt nước mắt già nua đang rơi trên vai cậu, ướt và nóng.

Rồi, ông buông cậu ra và cố gắng cười:

“Thôi, ta không làm phiền hai cháu nói chuyện. Ta về… và sẽ đến thăm cháu sau, Min.”

“Chào ông.” – Cậu gật đầu.

“Tôi tiễn ông ấy rồi sẽ quay lại ngay.” – Nhìn vào Min, Kibum nói. –“Jaejoong hyung và Yunho hyung chắc cũng sớm quay lại. Họ về nhà lấy ít đồ dùng cho cậu.”

“Ừm.” –Min nhăn mặt. –“Họ không làm gì anh đó chứ?”

“Không!” –Kibum mỉm cười. –“Tiếc là vậy.”

Nói rồi, anh đi ra cửa, nơi So Hyuk đang chờ.

***************************************

“Vậy là… chúng ta quyết định thế, phải không So Hyuk?”

“Đúng.” – Người họa sĩ già nắm chặt bàn tay. –“Ta đã luôn nghĩ… Shimmie thật thiệt thòi khi phải sống cùng ta trên ngọn núi hẻo lánh này. Gia đình hiện giờ của nó… theo lời cháu… lại quá tốt. Ta cũng không muốn gây ra bất kỳ đợt sóng nào trong cuộc đời nó.”

“So Huyk…”

“Sợ ta không chịu đựng nổi à?” – Ông bật cười. –“Ta quen với sự cô đơn đã từ lâu lắm rồi, Bummie.”

“Ông sẽ không cô đơn.” –Kibum lắc đầu. –“Từ năm nay, cứ mỗi dịp nghỉ cháu sẽ về thăm ông. Và chắc chắn… sẽ dẫn theo Chang Min.”

Đúng lúc đó, Jaejoong và Yunho đi đến. Kibum để cho họ nói chuyện với So Hyuk còn anh thì đi đến một góc và lấy điện thoại ra.

“Junsu hyung… Là em, Kibum.”



“Vâng, em gọi là muốn xin anh và Yoochun hyung giúp em. Em cần nghỉ thêm ít nhất một tuần nữa.”



“Dạ… Em sẽ kể. Không cần đợi đến khi về nhà, ngay tối nay, em sẽ gọi cho anh và kể hết tất cả.”



“Còn điều này nữa, Junsu hyung. Em muốn nói… em xin lỗi và cảm ơn.”


Cúp máy, Kibum khẽ khàng quay trở lại phòng bệnh.






Chang Min vẫn ngồi đó. Không cười nhưng niềm vui lấp lánh trong ánh mắt cậu khi Kibum bước vào.

“Thế là chúng ta vẫn bình yên!” – Cậu nói, giọng nhẹ như tiếng thở.

Chỉ cần…
Cháu bình yên và ta bình yên. Đối với nó, có khi vậy là đủ.


Chưa đủ. Chưa đủ chút nào.

Như những gì Min nói bây giờ, thế mới gọi là đủ.

Tất cả đều phải bình yên.






Kibum tuyệt nhiên không mở miệng. Anh tiến đến chỗ Min, ngồi lên bên cạnh giường và vòng tay qua người cậu, từ phía sau. Vùi mặt vào mái tóc nâu dày thơm mùi sữa ấy, anh siết chặt tay hơn.

“Cứ như thế này, một lúc, Min nhé. Một lúc thôi.”

Chang Min không nói gì chỉ thở ra nhè nhẹ. Dường như cậu nghe được cả tiếng tim mình đang đập loạn nhịp, xen lẫn vào những tiếng nấc cố gắng kiềm lại của Kibum.


Anh đang khóc.


Ngồi ở đó, ngay trước mặt anh… chính là thứ quý giá nhất Kibum từng đánh mất trong cuộc đời.
Những giây phút ấu thơ.
Niềm vui.
Nụ cười.
Và… một tình yêu trong sáng.

Nhưng anh đã không nhận ra. Không hề nhận ra trong suốt 14 ngày dài liên tục… cho đến tận bây giờ.
Khi…
Một lần nữa suýt đánh mất cậu.

Anh biết, có lẽ Minnie sẽ không bao giờ nhớ ra anh là Bummie. Cũng không bao giờ có thể quay trở lại là Shimmie của ngày xưa nữa.

Anh không cần.
Minnie chỉ đơn giản là Minnie.
Thế là đủ.

Như khi cậu nhìn vào anh mười năm về trước và nói: “Cậu nói dối.”

Hoặc bây giờ: “Đồ ngốc. Đồ ngốc. Đồ ngốc.”

Thì Kibum vẫn nhận ra được, quá dễ dàng để nhận ra được: ẩn trong thanh âm cao vút, ẩn trong đôi mắt mở to giận dữ của cậu… là cả một biển hồ yêu thương.
Không hề thay đổi.



Cảm ơn, Minnie.
Không phải vì đã quay trở lại mà vì đã xuất hiện trong đời tôi.

Tôi vẫn nói tôi ghét những gì thay đổi. Thậm chí, tôi ghét tình yêu vì nó vốn thường hay thay đổi.
Giờ đây…
Có lẽ tôi phải ghét chính mình mất, Minnie ah.


Tôi đang thay đổi.
Vì cậu.



“Sarang…”

“Sarangheyo.”


THE END.

Cảm ơn vì đã đọc, mọi người.

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content



[Short fic] Tìm lại tình yêu  _
Bài gửi  [Short fic] Tìm lại tình yêu  Empty#8


SIGNATURE
Về Đầu Trang Go down
 

[Short fic] Tìm lại tình yêu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Đọc kĩ rules trước khi post bài


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSKVN - Always Keep The Faith  :: ıllıllı We're Cassiopeia ıllıllı  ::  x Together-
Chuyển đến 
Skin by pyn.k0ol@DBSKVN
Trình duyệt web FireFox hoặc Google Chrome để được hiển thị forum tốt nhất
Quảng cáo sẽ biến mất khi các bạn đăng nhập
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất