DBSKVN - Always Keep The Faith
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
♫ Music

[Vietsub+Kara][Perf] 110109 SBS Inkigayo Maximum - TVXQ
[Vietsub+Kara][MV] Why (Keep Your Head Down)
[Vietsub+Kara] 20101231 KBS Drama Awards - JYJ - Found You
Mỗi ngày một click để rum lên hạng nhé Khách viếng thăm

DBSK TVXQ
Tuyển Staff toàn Forum

Share | 
 

 [Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Lem
[W]hite[W]ings[D]evil

Admin

Lem

DB Won : 1707
Bài gởi : 181
Thanked : 14
Tâm trạng : Ác quỷ

[Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc _
Bài gửi  [Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc Empty24.12.10 23:51#1

Đã được sự đồng ý của ác giả^^
Trích dẫn :
conangdeptrai8754
ừ ^^
thích bạn post đi đâu cũng được chỉ cần đề tên châuke là ok


SỰ NHƯỜNG NHỊN NGU NGỐC



Author: Chauuke
Pair: 2U, BOA, JAECHUN (Oneside)
Gernen: Romantic, humor…
Warn: 15+
Status: On going
Disclaimer: 2u không thuộc về Au nhưng nếu Chun thuộc về Au nhất định sẽ giữ cho mình Au ^^





Chap1: Biến cố


“CÁI GÌ HẢ? EM BỊ ĐIÊN CHẮC?”_ Yunho như phát điên lên khi nghe Yoochun thủ thỉ_” GIỜ ANH KHÔNG MUỐN NÓI GÌ HẾT! EM ĐỪNG NHẮC CHUYỆN ĐÓ NỮA!”


*RẦM*


Cánh cửa bị đóng mạnh. Yunho bỏ đi ra ngoài bỏ mặc Yoochun ngồi xụ mặt ở đó.

Nguyên nhân cớ sự này cũng do lòng tốt vô lý của Yoochun.

:

:


Yunho và Yoochun quen nhau đến nay cũng đã hơn 7 năm, cậu là mối tình đầu của anh và tất nhiên ngoài cậu ra anh chưa từng quá thân thiết với ai khác, Jung Yunho là một anh chàng chung thủy. Tình cảm của anh trước sau như một vậy mà bây giờ cậu lại đề nghị anh giả vờ làm tình nhân của người khác. Cậu xem anh là gì? Là hàng hóa à? Muốn trao cho ai thì trao sao? Cậu có biết cậu làm vậy anh đau lòng đến mức nào không, tại sao cậu không để ý đến cảm nhận của anh vậy.


Yoochun cũng buồn không kém, một bên là bạn một bên là người yêu… cậu biết làm sao đây? Boa là cô bạn rất thân của cậu, cô ấy là người luôn sát cánh bên cậu khi cậu gặp khó khăn, là người cùng khóc cùng cười, chăm lo cho cậu trước khi cậu gặp Yunho vì thế cậu rất thương và coi trọng Boa. Nay cô ấy nhờ tí việc mà cậu cũng không làm được chẳng phải rất có lỗi sao?


[ flash back]

“ Yoochunie à, cậu giúp tớ đi mà…”_ Boa năn nỉ.


“ Trời, thật sự…cậu không kiếm ai khác được sao?”


“Không…cậu thấy đó, ai hơn được Yunho chứ, vừa trẻ vừa đẹp trai, lại giàu có nữa, giúp tớ lần này thôi, tớ thề sẽ không ‘ý đồ’ gì với anh ấy đâu, tớ chỉ muốn lác mắt mấy con nhỏ dễ ghét cùng công ty thôi mà”_ Boa cầm chặt tay Chun, vùng vằng.


“Nhưng…. Tớ sợ anh ấy không chịu….”_ Chun nhăn mặt, nghi ngại.



Trong lòng cậu hiện tại cũng rất rối loạn, cậu cũng khó chịu lắm ai đời làm vợ mà phải trao chồng cho người khác âu yếm mà vui vẻ bao giờ.


Thấy cậu có vẻ quá lưỡng lự, Boa liền giở chiêu cũ, cô ngồi phịch xuống dưới sàn, mắt ươn ướt ngước nhìn lên Chun, giọng nói run run như sắp khóc.



“ Cậu… không tin tớ sao? Chỉ giả vờ thôi mà! Giả vờ thôi! Tớ có cướp luôn Yunho của cậu đâu”



Cậu chột dạ. Cậu thấy tội nghiệp Boa…. ừ….chỉ giả vờ thôi… cậu tin tưởng Boa và cũng tin Yunho nữa. Cậu đành chấp nhận.



“ Ừ, để tớ thử coi!”


[End back]



Và… Chỉ vừa lúc nãy… cậu chỉ mới mở lời có chút xíu, đó là chưa hề đá động gì đến việc anh sẽ phải làm vài động tác khó chịu khác thì anh đã đùng đùng nổi giận, bỏ ra bên ngoài, không biết đêm nay có về nhà không nữa.


Yunho rất ít khi nổi giận với cậu. Anh luôn dịu dàng và chiều chuộng cậu đủ thứ. Đây là lần đầu cậu thấy anh giận vậy, cậu hiểu chỉ vì anh thương cậu nên mới không muốn bị lôi vào mấy trò lố lăng này, nhưng cậu cũng thương Boa, cậu không muốn cô ấy thất vọng.

Yoochun chợt thở dài. Cậu gọi điện cho Jaejoong _ Anh bạn thân của Yunho nhờ giúp đỡ.


“Chuyện gì đó Yoochun?”


“À, em…. Em và Yunho cãi nhau…. Ưm… anh giúp em tìm anh ấy với, anh ấy bỏ đi ra ngoài rồi, am gọi mãi mà không được…”


“GÌ??? Yunho mà cãi nhau với em sao!? Chắc mai trời sụp quá, khó tin thật…. nó thương em như vậy….”


“Jaejoong….”


“Anh biết rồi, cứ yên tâm đi để anh đi kiếm nó”


:

:

:

Jaejoong gọi điện cho tất cả bạn bè quen biết và anh biết được Yunho đang trong tình trạng say khướt ở một quán Bar. Anh vội chạy đến đó, trước mặt anh hiện giờ không phải là một Yunho đầy bản lĩnh hằng ngày mà là một tên bợm rượu, xung quanh Yunho có biết bao nhiêu cô gái vây quanh ôm ấp, vuốt ve, chuốc rượu.


Jaejoong giận đến tím mặt. Anh vốn rất hâm mộ tình yêu của Yunho và Yoochun. Đặc biệt hơn, có lẽ không ai biết điều này, Yoochun từng là người mà Jaejoong muốn bước xa hơn mối quan hệ bạn bè. Jaejoong bản tính vốn rất lăng nhăng vậy mà khi gặp Yoochun , anh như một con ngựa hoang đã tìm được chốn nghỉ chân sau quãng đường dài rong ruổi. Chỉ đáng tiếc, Yunho đã nhanh hơn anh một bước. Chỉ vì anh biết rõ Yunho là một thằng đàn ông tốt nên anh không những không tranh giành mà còn cam tâm tình nguyện rút lui và chúc phúc cho hai người.

Đột nhiên anh cảm thấy hối hận……


Anh không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng dù có như thế nào, Yunho cũng không có quyền đối xử với Yoochun như vậy.


Jaejoong tiến đến phía Yunho đang ngồi. Anh đuổi tất cả bọn con gái đang bao vây Yunho, một tay ôm eo, một tay xách nách lôi Yunho ra ngoài.


“Buông ra…Tôi….muốn….uống nữa….”_ Yunho say khướt, giọng lè nhè.


“Thằng khốn, mày đang làm cái trò gì vậy hả!? Yoochun đang lo lắng chờ mày ở nhà, còn mày? Mày làm cái gì với đám gái kia hả!? “ _ Jaejoong cáu gắt, anh biết anh nói thế thôi chứ Yunho chắc không nghe lọt hết đâu nhưng anh thực sự đang rất bực tức.


Yunho mơ màng. Anh nghe loáng thoáng cái tên ‘Yoochun’. ‘Yoochun’, ‘Yoochun’ cái tên nghe sao quá đỗi quen thuoocjnhuwng khi nghe đến nó sao anh lại có cảm giác như ai đó đang sát muối vào trái tim vốn rất cứng rắn của anh. Đau lòng thật. Khốn nạn, anh cố tình uống say để quên mọi chuyện nhưng tại sao lại bị phản tác dụng thế này…càng cố quên lại càng khắc sâu…..một sự thật phũ phàng….Chính tay cậu đem giao anh cho người khác!!!


Trong người Yunho nóng ran, vô cùng khó chịu, có thứ gì đó đang chạy ngược lên họng anh. Đến giờ anh vẫn chưa nhận ra người đi bên cạnh là Jaejoong… Và anh hoàn toàn không cố ý….


“Uạ…….” _ Toàn bộ những thứ khó chịu anh nôn hết vào người Jaejoong.


Jaejoong ngơ ngác nhìn xuống dưới. Mùi hôi của rượu xộc lên mũi làm anh một tí nữa cũng nôn theo Yunho. Nguyên bộ vest đắt tiền của anh bây giờ dính toàn những thứ dơ dáy nhưng có vẻ như Yunho còn muốn nôn thêm chứ không dừng lại ở đó.


“Uạ….ah….”_ Yunho mệt lả.


“Thằng khốn! Mày hại tao chưa đủ hả!?”

Miệng chửi nhưng anh vẫn rang kéo Yunho lên xe,

“Thôi kệ lỡ rồi cho lỡ luôn!”_ Anh khẽ lầm bầm.


Đặt Yunho nằm ở ghế sau, anh nhấn ga vọt nhanh về phía trước bỏ qua vết loang lổ trên áo. Anh nghĩ tới cậu.


:

:

:


Chạy gần về tới ngõ anh đã thấy Yoochun đứng chờ ở ngoài. Đang đêm, trời khá lạnh, cậu cứ ôm chặt lấy thân người nhảy lên nhảy xuống để làm nóng thân thể. Jaejoong nhìn ở đằng xa vửa thấy tức cười vừa thấy xót. Quay lại nhìn Yunho đang nằm ngủ say như chết mà rủa thầm.


Vừa thấy Jaejoong dừng xe, cậu chạy xông tới. Ngó vào không thấy Yunho đâu, cậu bắt đầu cuống quýt.


“Anh không tìm thấy Yunho sao?”


Jaejoong bước xuống xe, vừa di chuyển ra phía sau vừa nói


“Nó ở đây”_ Anh lôi Yunho ra nhưng tên này nặng hơn anh tưởng nhưng lúc nãy chính anh cũng lôi Yunho từ quán Bar ra mà, anh tặc lưỡi_” Yoochun, phụ anh một chút!”


“Ah… Dạ…”


Cậu chạy nhanh tới. Cậu và Jaejoong mỗi người đỡ một bên Yunho. Rồi cậu ngửi thấy mùi gì đó khá khó chịu…


“Hình như có mùi gì đó….”


“Trên người anh nè!”_ Jaejoong nhìn nhìn, ngao ngán.


“Trời, đừng nói là….”_ Cậu trợn mắt lên nhìn.


“Của Yunho yêu quý của em đó….Chunnie….”_ Anh cố tình true chọc, trong lòng bỗng thấy vui vẻ lạ thường.

Nhìn đống hỗn độn trên áo Jaejoong, cậu cảm thấy rất áy náy.

Cậu thật không ngờ chuyện đó làm Yunho buồn đến như thế. Bởi vì anh chưa bao giờ uống say đến mức nôn mửa như vậy.


“Xin lỗi anh, Jaejoong…”_ Cậu bỗng hạ giọng, gương mặt trở nên suy tư.

Jaejoong giật mình. Anh đùa lố sao?

“Không sao, …..anh chỉ……”_ Anh định phân bua nhưng thấy cậu hình như đang suy nghĩ chuyện gì nên thôi.

“……”

“……”


:

:


Phụ Yoochun đặt Yunho xuống giường, anh quay ra tính về nhanh nhà để tắm thì Yoochun giữ anh lại.


“Anh tắm đi, có nước nóng trong đó, em đi lấy đồ Yunho cho anh mượn”


“Thôi được rồi…. Anh về tắm cũng được…”


“ Jaejoong….”_ Cậu nài nỉ.


Jaejoong cũng giống như Yunho. Dù cứng lòng đến đâu chỉ cần nghe cậu nhẹ giọng lập tức sắt đá cũng trở nên mềm nhũn. Anh cười nhẹ.


“ Được rồi….”

:

:

Yên tâm khi thấy Yunho đã chìm sâu vào giấc ngủ, cậu khẽ ra ngoài đi vào bếp để chuẩn bị mấy món ăn khuya cho Jaejoong. Hôm nay anh ấy đã quá vất vả rồi.

Jaejoong sau khi tắm táp cảm thấy thực sự dễ chịu, lấy tay vò vò khăn lau tóc anh khẽ nghe mùi thức ăn thoảng qua. Anh nhẹ nhàng tiến đến phòng ăn, anh không bước ra mà đứng nép vào bên góc tường rồi nhìn vào gian bếp. Cậu đang làm thức ăn. Trong giây phút ngắm cậu đang cắm cúi nấu ăn, chưa bao giờ anh thấy thèm một mái ấm gia đình như lúc này.Anh mường tưởng ra anh là chồng, cậu là vợ cùng với một đứa con nuôi sống yên bình trong một ngôi nhà. Mỗi khi anh đi làm về, cậu và con sẽ đợi anh bên mâm cơm ấm cúng, sau đó hai người sẽ cùng chơi đùa với đứa con, cùng trò chuyện, cùng bàn bạc….làm những điều mà những gia đình hạnh phúc thường làm….ước gì được như thế…Nếu được, anh thề, thề đấy anh sẽ làm một người chồng người cha thật tốt. Nhưng anh muốn người vợ đó là cậu cơ, phải là Park Yoochun mới được. Không giấu được sự tiếc nuối, anh lỡ thở mạnh ra một cái.


Nghe tiếng động Yoochun quay qua, cậu khẽ nhăn mặt khi thấy Jaejoong đứng nép ở đó nhưng ngay sau đó cậu nở một nụ cười thật tươi.


“Anh tắm xong rồi sao!? Anh vào bàn ngồi đi, em dọn cơm…”


Jaejoong đứng bất động. ánh mắt đó, nụ cười đó, giọng nói đó làm trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh muốn chạy lại ôm lấy cậu, hôn cậu, muốn cậu là của anh, là vợ của anh. Nhưng không được. Tuyệt đối không được. Anh luôn tự trấn tĩnh mình. Cậu là ai ? và anh là ai? Cậu đã là vợ của thằng bạn thân của anh. Thật đốn mạt nếu anh cướp vợ của bạn mình. Và còn gì nhục nhã hơn điều đó.


“Sao anh không ngồi vào bàn đi…”_ Yoochun đứng cạnh mép bàn chờ đợi.


Anh tỉnh người. Khẽ mỉm cười rồi lặng lẽ ngồi vào bàn, mùi thơm thức ăn dấy lên, không khí khá yên lặng nhưng anh thích nó, rất thích nó. Anh thầm ước thời gian xin đừng trôi qua nữa.

Không gian ấm áp, được ăn thức ăn do chính tay cậu nấu, lại có cậu ngồi bên cạnh nên anh ăn rất ngon miệng.

Ngắm nhìn Jaejoong ăn, Yoochun cảm thấy rất vui vì anh ăn nhiệt tình như vậy. Cậu mừng cho Yunho vì anh có một người bạn thân tốt như Jaejoong, điều đó thật diếm phúc lắm.


“ Anh ở lại đây ngủ luôn đi, trời khuya quá rồi…”


“Hình như không tiện cho lắm….”


“Có gì đâu, nhà toàn con trai cả với lại nhà em nhiều phòng để lát em dọn một phòng cho anh! “_ Cậu cười toe.


“ Em…ngủ với Yunho?”_ Jaejoong buột miệng hỏi, ngay cả anh cũng không hiểu tại sao lại hỏi như vậy nữa.

Yoochun nhìn anh với ánh mắt hơi ái ngại.


“ À, hôm nay thì không….3 chúng ta…mỗi người một phòng …” _ Cậu mỉm cười.

Và chỉ với câu trả lời nhỏ đó cũng đủ làm anh yên tâm lạ. Ít ra đêm nay anh cũng được ngủ cạnh phòng cậu, hơn nữa anh sẽ không phải khó chịu vì cậu và Yunho không ngủ chung.


SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Lem
[W]hite[W]ings[D]evil

Admin

Lem

DB Won : 1707
Bài gởi : 181
Thanked : 14
Tâm trạng : Ác quỷ

[Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc _
Bài gửi  [Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc Empty24.12.10 23:51#2

Chap2: Biến cố tăng thêm biến cố


Sáng hôm sau…


Do uống quá nhiều rượu nên sau khi thức giấc đầu Yunho đau như búa bổ. Anh ngồi hẳn dậy, dựa lưng vào thành giường, cố xoa bóp cho đầu bớt đau. Chợt anh nhìn sang bên cạnh, chỗ nằm trống trải và lạnh, rõ ràng đêm qua cậu không ngủ cùng anh. Cậu đâu? Một sự lo lắng thấp thỏm bỗng dấy lên trong lòng anh. Anh lo sợ. Rồi như một phản xạ, Yunho nhảy phốc ra khỏi giường nhưng cơn choáng đầu ập xuống làm anh chưa kịp di chuyển xa hơn thì đã khụy xuống, đầu gối đập xuống sàn nhà, đau buốt.

Anh sợ cậu đi mất, sợ cậu bỏ rơi anh, sự lo sợ đang tràn ngập trong tâm trí thì anh ngửi thấy loáng thoáng mùi đồ ăn và hình như có tiếng nói cười dưới nhà.

Lạ thật, ngôi nhà này ngoài anh và cậu ra thì chỉ có cô người làm nhưng cô ta đã xin phép về quê để dự đám tang mẹ hai tuần. Vậy ai đang cùng cậu dưới đó?

Nghi ngờ. Anh tạm quên cơn đau, bước khẽ khàng xuống dưới lầu. Tiếng cậu cười giòn tan, ai mà có thể thay anh làm cậu cười nhiệt tình như vậy chứ. Tiếng cười phát ra từ gian nhà bếp. Anh ghé mắt nhìn vào.


………..Là Jaejoong………….


À, ra là Jaejoong. Nếu là Jaejoong thì không sao, anh chỉ sợ lỡ như anh bước xuống và người đứng bên cạnh cậu là một tên lạ hoắc nào đó…. Vội lắc đầu xua tan đi ý nghĩ không tốt. Anh tạm yên tâm, định bước lên lầu nghỉ ngơi thêm một lát thì một sự thắc mắc nữa lại lóe lên.

Tại sao Jaejoong lại ở đây và vào giờ này?


Anh lại bắt đầu lo lắng. Anh quay lại quan sát hai người một lần nữa như để xác minh điều gì.


Jaejoong đang cùng nấu ăn với Yoochun . Tốt thôi, Jaejoong vốn nấu ăn ngon mà, chỉ bảo cho Yoochun cũng là điều nên làm. Thế nhưng cậu ta đang nhìn vợ anh bằng ánh mắt gì thế kia? Ấm áp, chân thành và đầy yêu thương.


Không, không phải đâu. Chắc do anh đang mệt mỏi nên hoa mắt hoặc do anh quá ghen tuông nên tự tưởng tượng ra thôi.



“Jaejoong, anh sao vậy?”


“Hành….anh cắt hành….ah….nước mắt cứ chảy ra…..”_ Jaejoong nhăn nhó, lấy tay dụi dụi mắt.


“Trời ạ, anh đứng yên để em lau mắt cho!”_ Yoochun thấm một chiếc khăn sạch cho ướt rồi cậu lau mắt cho Jaejoong.


Cậu chăm chút, lau từng tí từng tí, nhẹ nhàng, cẩn thận. Không biết cậu có nghe được không, trống ngực Jaejoong đang đập liên hồi, lúc này anh đang vui sướng đến chết đi được. Biết là không nên nhưng anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình . Anh sẽ không làm gì quá đâu, ông trời hãy để cho anh hạnh phúc trong giây lát, tình cảm này anh sẽ chôn chặt tuyệt đối không cho cậu biết, vì thế hãy để cho anh tận hưởng … một chút sự quan tâm của cậu.


Và cũng chính hành động này, cậu đã đưa một người con trai khác rơi xuống tận cùng của sự đau khổ. Người đó lại là người mà cậu yêu thương nhất.


Park Yoochun, em nỡ phản bội anh sao?


Yunho chứng kiến toàn bộ cảnh thân mật giữa cậu và Jaejoong , và anh đã để cho cơn ghen che mờ lý trí.


“Chà… Có vẻ như khi không có tôi hai người thoải mái quá chứ hả?”_ Anh bước ra từ mép cửa, trên miệng nguyên nụ cười mỉa mai, chậm rãi bước về phia bàn ăn và rót một ít nước vào ly.


Yoochun vội tách người ra khỏi Jaejoong và Jaejoong cũng tự taoh cho hai người một khoảng cách nhất định để tránh làm Yunho hiểu lầm.

Cả Yoochun và Jaejoong đều nhận thấy sự khác lạ qua giọng điệu và cử chỉ của Yunho.


“Này, mày có nhớ gì về chuyện hôm qua không đó!?”_ Jaejoong đùa cố để phá tan bầu không khí khó chịu.

Yunho không trả lời, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn vào chiếc ly.


Yoochun cảm thấy hơi lo lắng, có lẽ anh còn giận chuyện hôm qua, cậu tiến tới gần Yunho.



“ Anh còn mệt hả Yunho?”_ Cậu đặt tay lên trán anh.

Nhưng ngay lập tức cánh tay cậu bị hất ra không chút nương tình.


“ TRÁNH RA!”_ Yunho giận dữ_” Em dung chính đôi tay đã chăm lo cho người đàn ông khác mà chạm vào tôi hay sao hả!?”


Cậu giật thót người vội lùi lại phía sau mấy bước.


“Ơ…..Yun…..”_ Mắt cậu cứ mở to ngơ ngác _ “ Anh……sao…..”


“Tôi không ngờ em là hạng người này đấy Yoochun, em cố tình gài tôi với cô bạn thân của em để dễ dàng chạy theo người khác chứ gì?”_ Anh cười đau đớn_” Tôi vẫn luôn thắc mắc lý do gì mà em lại giúp người khác bằng cách trao tôi cho họ….thì ra…..ông trời đúng là có mắt khi cho tôi thấy được bộ mặt thật của em…..”_ Anh nhìn cậu bằng ánh mắt căm giận và nói bằng giọng chát chúa.


Cậu sững sờ đứng nhìn anh trân trân. Yunho đang nói gì vậy? Cái gì mà bộ mặt thật? Cậu đối với anh thế nào chẳng lẽ anh không hiểu? Đối với anh cậu có nhiều bộ mặt lắm sao, cậu đâu phải diễn viên, mà dù có phải đi chăng nữa thì đối với anh Park Yoochun vẫn là Park Yoochun, cậu vẫn một lòng một dạ. Đau lòng, uất ức, nước mắt như muốn trào ra mà không thể rơi xuống. Anh đang kết tội cậu. Yoochun vẫn ngây thơ nghĩ rằng Yunho nổi giận vì chuyện của Boa và không hề nghĩ rằng anh đang ghen.

Cậu tủi thân nhưng vẫn muốn giải thích cho anh hiểu, cậu không cố ý, hoàn toàn không có, cậu chỉ là làm theo cảm tính nhưng nhìn ánh mắt đục ngầu của Yunho cậu cứ ngây người ra. Cơ thể run rẩy, sợ hãi.


“Ý của mày nãy giờ là sao đây?” _ Jaejoong tức giận, anh ngầm hiểu ý đồ của Yunho, anh chắc chắn cậu ta đang và đã hiểu lầm chuyện của anh và Yoochun.


“Vậy mày muốn tao phải nói gì đây hả thằng- bạn- tốt”_ Yunho nhếch miệng cười, tỏ rõ ý khinh miệt.


Jaejoong tức giận, nhất thời muốn lao đi đánh người. Yoochun hoảng hốt vội giữ chặt anh lại.


“Dừng lại, anh không thể đánh Yunho ! “


“Nhưng thằng khốn đó dám đối xử với em như vậy”_ Jaejoong giằng co_” Em đã lo lắng cho nó như vậy…”


“Không…. Là lỗi do em….tại em, Jaejoong….”_ Cậu ôm ghì chặt lấy Jaejoong, trong lòng bất an, cậu không muốn mọi chuyện trầm trọng thêm nữa.

Yunho đứng đó, trong lòng vừa buồn rầu vừa tức giận. Nhìn cảnh hai người kia ôm ấp giằng co, anh như muốn phát điên.


Yunho lao ra, kéo Yoochun về phía mình, mắt Yunho long lên nhìn chằm chặp vào cậu.


“Em đang diễn kịch cho tôi xem sao? “


“Em….không….”_ Cánh tay cậu run rẩy trong bàn tay đang nắm chặt của Yunho.


Yunho hiện giờ quá đáng sợ, hành động và lời nói của anh làm cậu hoảng loạn.

Nhìn dáng vẻ bối rối tới tội nghiệp của cậu, Yunho tự thấy mình ngu ngốc. Anh không hề có ý đối xử với cậu như vậy, ngày trước ngay cả nói đùa anh cũng không bao giờ dám nói những câu gây tổn thương cho cậu như thế, nhưng để anh có những hành động trái lương tâm này là do cậu ép anh thôi, tại cậu đã làm đau anh trước, cậu đã chà đạp lên tình cảm sâu sắc mà anh đã dành cho cậu.

Liếc nhìn qua Jaejoong- Thằng bạn chí cốt của anh. Người xưa nói quả không sai ‘ Bạn bè càng thân thiết thì càng nên đề phòng’. Anh quá tin tưởng cậu ta, thậm chí khi anh bận việc anh còn giao Yoochun cho cậu ta chăm sóc. Anh đúng là mù quáng, Jaejoong vốn rất đào hoa, có sức quyến rũ lại rất có kinh nghiệm trong tình trường, thế mà anh lại giao ‘ bảo bối’ của mình cho hắn, đó chẳng khác nào ‘giao trứng cho ác’. Và bây giờ, anh phải lãnh nhận hậu quả cho sự khờ dại của mình.

Cả ba người đang trong tình thế căng thẳng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Yoochun vang lên.

Yunho buông tay cậu ra. Yoochun giờ không còn tâm trí đâu mà nghe máy nhưng cậu không thể để nó reo mãi như thế. Cậu bắt máy.


“Alô?”_ Giong cậu yếu ớt.

Ngược lại, đầu dây bên kia lại là giọng nói đầy vui vẻ và phấn khích


“Chunnie! Tớ nè!”_ Boa hớn hở_” Cậu sao thế!? Chuyện của tớ thế nào rồi?”


Yoochun giật mình. Hiện giờ mọi chuyện đã tồi tệ lắm rồi, cậu không nên nói tiếp chuyện này trước mặt Yunho nữa.


“Đợi tớ chút!”


Cậu bịt đầu tai nghe của điện thoại lại, quay sang Yunho xin phép.


“Em sẽ vào ngay….em….”


“Được rồi….”_ Yunho quay mặt sang hướng khác, anh đang cần một sự trấn tĩnh.


Yoochun nhanh chóng đi ra hướng sau sân nhà, trước khi đi khỏi cậu ngoái lại nhìn Jaejoong bằng ánh mắt thành khẩn, cậu mong anh đừng đụng chạm gì đến Yunho khi cậu vắng mặt.

Hiểu ý, Jaejoong khẽ gật đầu.

Yoochun hài lòng, mỉm cười và gật đầu lại sau đó mới rời đi.

Sau khi yoochun đi khỏi, Yunho và Jaejoong không ai nói ai câu nào, chỉ nhìn nhau dò xét trong vài phút.
Cuối cùng, Jaejoong nhịn không được đành phải lên tiếng trước.


“Mày không định nói với tao điều gì sao!?”_ Anh nhìn thẳng vào Yunho_” Sao tự nhiên mày lại bạc đãi Yoochun vậy hả?”


Lúc này Yunho đã bình tĩnh hơn, anh quay lại trực diện với Jaejoong, ánh mắt buồn bã.


“Mày ….bắt đầu để ý Yoochun từ khi nào?”


Jaejoong sững người. Anh hơi bất ngờ trước câu hỏi của Yunho. Vậy đúng là cậu ta đã nghi ngờ rồi. Jaejoong hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn hướng xuống đất, con người ta khi làm chuyện gì không đúng lương tâm thì luôn có những hành động thiếu tự tin như vậy đó. Anh né tránh câu hỏi.



“Yoochun tốt như vậy…mày nên trân trọng cậu ấy…tao….”


“Tao hỏi mày để ý Yoochun bao lâu rồi?”_ Yunho lại bắt đầu mất bình tĩnh.


Jaejoong im lặng. Anh biết không thể tiếp tục vòng vo nữa.


“Tao….biết cậu ấy trước khi cậu ấy trở thành người yêu của mày…”


Yunho trợn tròn mắt ngạc nhiên. Anh có nghe lầm không? Jaejoong đã biết Yoochun từ trước?


“Mày nói gì ?”_ Yunho tức giận, xông lên túm lấy cổ áo của Jaejoong, tay anh run run rõ ràng anh vẫn chưa tin đây là sự thật.


“Ngày trước, tao tự thấy mình không xứng đáng với Yoochun bởi cậu ấy trong sáng quá và tao cũng chưa chắc lắm về tình cảm của mình, đến khi tao nhận ra vị trí của Yoochun trong lòng mình thì cậu ấy đã ngang nhiên trở thành người yêu của mày….”_ Jaejoong cười buồn_” Nhưng không hề trách mày… mày tốt hơn tao nhiều , chính vì thế tao đã rút lui từ sớm…tao không hề có ý định sẽ giành giật Yoochun với mày. Cậu ấy không phải là hàng hóa”


“Mày…mày….”


Jaejoong đã tự nhận tất cả. Cậu ta đã thành thật trả lời đúng như anh mong đợi nhưng sao anh sợ hãi thế này? Một thứ cảm xúc dâng trào, hỗn loạn. Người như anh đã từng trải qua rất nhiều khó khăn, dù trong bất kì tình huống nào anh cũng đều rất tự tin, bình tĩnh giải quyết. Vậy mà lần này, anh bị quay như chong chóng vì những chuyện liên quan đến Yoochun . Chuyện tình cảm thật sự quá phức tạp. Nó ngọt ngào nhưng khi có điều gì tác động xấu nó sẽ làm cho người trong cuộc như ăn phải trái đắng và rối như mớ bong bong. Và giờ anh đang lâm vào tình trạng đó.


Anh không muốn. Không muốn một chút nào. Tại sao chuyện này lại xảy ra với anh cơ chứ? Chuyện tình tréo ngoe….bạn thân và vợ anh….những chuyện thế này anh những tưởng chỉ xảy ra ở trong phim thôi. Anh từng cùng cậu đi xem những bộ phim có nội dung như thế này, anh từng cười ngạo nghễ và nói với cậu, nếu là anh , anh sẽ không hành động ngu ngốc như nam nhân vật chính, quá nóng nảy hóa ra hồ đồ rồi chỉ thiệt cho mình. Cài gì của mình rồi sẽ là của mình, nếu hai người yêu nhau mà đã hết duyên hết phận thì dù có níu kéo cũng vô ích….

Bây giờ anh bất đắc dĩ lại trở thành tên nam chính ấy, anh cũng như hắn, cũng ghen, cũng giận, rồi cũng hành cậu, và rồi cũng chỉ anh là người đau lòng.

Cảm xúc con người quá đáng sợ…. không phải chỉ nói miệng mà có thể điều khiển được nó….

Yunho buông Jaejoong ra. Anh khẽ nhắm mắt và quay lưng lại phía Jaejoong.


“Mày về đi, tao muốn giải quyết riêng chuyện này với Yoochun”_ Giongj anh như thì thầm.


“Nhưng…..”_ Jaejoong bất giác không yêm tâm,.


“Coi như tao xin mày……”

“……”


Jaejoong lặng lẽ lùi lại mấy bước sau đó nhanh chóng tiến ra phía cửa chính, anh nhìn lại phía sau, Yunho vẫn đứng đó và quay lưng lại phía anh. Jaejoong khẽ thở dài khi đưa mắt nhìn xuống sân sau. Anh thật không đoán được cậu sẽ đối mặt với chuyện này ra sao nữa….


:


:


“Xin lỗi, tớ chắc không thể giúp cậu….”


“Tại sao chứ!? Cậu nói với Yunho chưa?”_ Boa nôn nóng.


“Rồi…Và anh ấy đã rất tức giận, tớ chưa bao giờ thấy Yunho như vậy cả…”


“…..”


“Boa?”


“Cậu nói dối! cậu ích kỉ! Cậu sợ tôi cướp Yunho của cậu chứ gì?_ Boa đay nghiến_” Hừ, làm bạn bấy lâu nay….tôi thật không ngờ đấy Park Yoochun…”


“ Cậu hiểu lầm rồi… tớ không có….”_ Yoochun cố gắng giải thích.


“Đủ rồi, coi như tôi đã nhìn lầm cậu….”


*Cụp*


“Boa! Boa!”_ Cậu cuống cuồng gọi tên cô bạn nhưng đáp lại cậu chỉ là những tiếng tút…tút….tút…


Đầu dây bên kia đã tắt máy.

Cậu sai rồi….hoàn toàn sai lầm rồi….


Cậu đã không phân biệt rạch ròi giữa tình bạn và tình yêu. Chính cậu đã làm khổ mọi người rồi.


SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Lem
[W]hite[W]ings[D]evil

Admin

Lem

DB Won : 1707
Bài gởi : 181
Thanked : 14
Tâm trạng : Ác quỷ

[Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc _
Bài gửi  [Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc Empty24.12.10 23:52#3

CHAP 3: NỖI ĐAU



Sau khi nói chuyện với Boa, Yoochun cảm thấy rất buồn, giờ cậu không những đã làm tổn thương Yunho giờ lại thêm Boa nữa.


Chợt nhớ Yunho và Jaejoong còn đang nói chuyện bên trong, cậu vội vã chạy vào trong nhà, cậu chỉ sợ hai người đó nóng nảy rồi lại giải quyết với nhau bằng nắm đấm thì mệt lắm.

Bước vào vài bước, cậu nghe ngóng coi có gì xảy không nhưng bốn bề đều im lặng… Hai người kia không nói gì với nhau sao?

Rồi cậu nhìn thấy Yunho đang ngồi tại bàn ăn, hai tay đan vào nhau đặt ở phía trước, đầu hơi cúi, trông anh có vẻ suy tư lắm. Cậu sợ quá. Cậu chưa từng thấy anh như thế này. Cậu có nên mở lời trước không? Yoochun cứ đứng ở phía sau mà không dám lại gần anh. Ngó qua ngó lại cậu cũng không thấy Jaejoong đâu cả… cậu đoán chắc Yunho đuổi Jaejoong về rồi. Đúng lúc cậu định lên tiếng trước thì Yunho đi trước cậu một bước.



“Em đứng đó làm gì? Ra đây, chúng ta cần nói chuyện một lát…”_ Anh nói từ tốn nhưng chất giọng khá lạnh lung.



“D…Dạ…”_ Yoochun sợ, cậu khép nép đi đến chỗ Yunho đang ngồi.

Nhẹ nhàng đẩy ghế rồi ngồi vào bàn, cậu ngồi im ru cúi gằm mặt xuống không dám hó hé cậu nào. Cậu biết mình có lỗi nên chỉ còn biết chờ sự phán xử của Yunho.



“Lúc nãy anh… và Jaejoong đã nói chuyện…”_ Anh khẽ thở dài_” Tụi anh đã nói chuyện thiệt tình với nhau…và…anh đã biết được một chuyện mà ngay chính anh cũng không ngờ tới…”


Anh nói lấp lửng rồi im lặng.


Thấy anh đang nói tự nhiên ngừng lại, cậu ngẩng đầu lên thắc mắc thì cậu giật cả mình khi thấy Yunho đang nhìn cậu chằm chằm.

Không khí trời rõ ràng mát mẻ vậy mà mồ hôi cậu đổ ra ướt hết cả lưng áo. Để tránh ánh mắt đầy dụng ý của anh, cậu lại vội cúi xuống. Chợt anh lên tiếng.



“Jaejoong yêu em….”




Im lặng……






Một cơn gió lạnh buốt thổi ngang qua làm cậu như hóa đá.


Yoochun chớp chớp mắt. Anh vừa nói cái gì vậy? Lỗ tai sao lung bùng quá cậu nghe không rõ nữa.



“Anh nói cái gì vậy?”_ Gương mặt cậu sửng sốt ngước lên nhìn anh.


Yunho nhìn vẻ mặt như vô tội của cậu, anh thật muốn nổi khùng lên. Anh không tin vào tình cảm của cậu, anh cho rằng cậu đang giả vờ, cậu đang dối gạt anh.


Yunho bình thường rất thông minh sáng suốt nhưng không hiểu sao hiện giờ trực giác và cả khả năng suy luận của anh đều không thể dùng được. Ý nghĩ của anh cứ rơi vào tình huống tiêu cực không lối thoát. Anh không tài nào nghĩ tốt đẹp hơn được.


“ Vẻ mặt ngơ ngác của em như vậy là sao chứ!?”_ Anh gắt lên_” Đừng nói với tôi là em không hề nhận ra đấy!”


“Dạ???”_ Cậu ngạc nhiên đến tột độ. Cậu vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra…không phải Yunho đang tức giận vì chuyện của Boa sao? Rồi chuyện gì liên quan đến Jaejoong nữa vậy?


“AH…ah….ah…”_ Yunho đột nhiên hét lên, anh vò đầu bứt tai, có vẻ như anh không chịu nổi nữa rồi.



“Yun… Yunho ah?”



“Park Yoochun, giờ em muốn tôi phải làm gì đây hả?”



“Em…..”



“À, em muốn tôi làm tình nhân của bạn em đúng không?”_ Anh nhìn cậu , ánh mắt thẫn thờ, vô cảm , anh đau khổ lắm…. Nhưng anh quyết không để cậu dễ chịu, cậu đáng bị trừng phạt. Tất nhiên anh đâu thể đánh đập, chửi bới hoặc đẩy Yoochun qua luôn cho Jaejoong. Cách duy nhất anh nghĩ ra hiện giờ là phải làm cho cậu hối hận, hối hận vì đã phản bội anh, anh muốn cậu phải hối tiếc. Anh sẽ almf cho cậu nhận ra Yunho này quan trọng trong cuộc đời cậu thế nào và không ai có thể thay thế vị trí đó của anh.

“Như tôi đã hứa, bất cứ việc gì chỉ cần em yêu cầu tôi cũng sẽ làm cho bằng được, và chuyện này cũng không ngoại lệ…”



“Ơ…không….không cần đâu Yunho…”


“Tôi sẽ làm… em báo cho cô ta biết đi…”


“Yunho à….”


“Tôi mệt, giờ tôi muốn nghỉ ngơi…”_ Anh đứng hẳn dậy_” Còn chuyện Jaejoong ….tùy em chọn lựa…”_ Anh nói, đoạn bước thẳng lên lầu.


“Ơ…Khoan…Yunho ah…”


Mặc kệ cậu gọi, anh vẫn cứ bước đi, anh hiểu anh mà đứng lại và nghe cậu giải thích chắc chắn anh sẽ mềm lòng và tha thứ cho cậu mất. Yunho cắn chặt môi, anh coi như không nghe không thấy gì hết. Tiếng chân anh từng bước từng bước như những hố sâu đang hình thành để ngăn cách anh và cậu.



“Yunho…anh nỡ đối xử với em như vậy sao!?”:


:



:


Những ngày sau đó, Yoochun như sống trong địa ngục. Cậu không những phải chịu sự ghẻ lạnh của Yunho mà còn phải chứng kiến những cử chỉ thân mật , ân ái của anh và Boa.


Yoochun chỉ im lặng.


Chính sự cam chịu của cậu khiến cho Yunho càng ghen tức, anh cho rằng cậu không coi anh ra gì, nhưng cậu lại khiến cho một người khác đang vô cùng đắc thắng , chính là Boa. Boa yêu thích Yunho từ lâu, anh chinh là mẫu người yêu hoàn hảo trong lòng các cô gái. Lúc biết anh thích Yoochun, cô đã shock toàn tập, cô không ngờ anh như vậy lại đi thích một thằng con trai. Nhưng giờ mọi chuyện đã khác, thật là một cơ hội tốt cho cô. Cô sẽ tận dụng thật tốt cơ hội này để giành Yunho trở lại.


Về phần Yoochun, Yunho quá quắt hơn khi bắt cậu luôn ở trong nhà và không được phép đi đến đâu , trừ khi cậu xin phép và được anh đồng ý.
Yoochun cũng không được tiếp xúc với người khác, ngay cả Harang- chú chó cưng của Yoochun cũng bị nhốt ở một căn phòng riêng biệt không được gần gũi với chủ.

Cậu không chịu thì anh đe dọa nếu như cậu không ngoan ngoãn, đừng trách anh dùng biện pháp mạnh là bắt trói cậu lại và sẽ có người theo dõi 24/24.

Yoochun không thể ngờ, bỗng chốc cậu lại trở thành tù nhân của anh như thế.


Thời gian đầu Yunho còn cho cậu sử dụng di động nhưng sau khi bắt gặp Jaejoong nhắn tin cho cậu thì di động của Yoochun bị Yunho đập nát. Jaejoong hoàn toàn không làm gì quá, anh chỉ nhắn hỏi thăm tình hình của Yoochun và hỏi cậu và Yunho đã làm lành chưa. Tin nhắn đó chỉ vỏn vẹn vài từ, không hề có ngôn ngữ tình cảm nào trong đó.


Và thê thảm hơn, hầu như liên tục đêm nào Yunho cũng làm tình với cậu, chính xác hơn là cậu bị cưỡng ép. Mặc kệ cậu có khóc lóc , van xin thế nào anh cũng nhất định đè nằm cậu ra rồi xé rách tất cả quần áo trên người của cậu.


Yunho thay đổi rồi.


Anh không những làm đau cậu về thể xác mà tinh thần của Yoochun cũng bị tổn thương nặng nề.

Cậu bị anh giam trong vòng bó buộc, ở không xong mà thoát thì không thể.

Đêm đêm, cứ nghe tiếng bước chân lên cầu thang là cậu sợ rúm ró. Cả ngày cậu không được đi tới đâu cũng không thể gặp ai nên những nỗi uất ức, buồn tủi không biết nên để đâu cho hết. Không có ai chia sẻ cậu chỉ còn cách dồn hết những cảm xúc của mình để yêu thương một con gấu …..bằng bông. Con gấu đó to gần bằng Yoochun và là món quà sinh nhật mà Yunho đã tặng cho cậu. Con gấu màu nâu, dễ thương, lịch lãm cứ như Yunho vậy nên cậu yêu mến nó lắm.


Cậu biết Yunho đang trả thù cậu. Ban ngày anh không hề ở nhà. Anh đi làm sau đó đến chỗ của Boa để chở cô ấy đi chơi, mua sắm, ăn uống… hình như lịch trình như thế nào thì buổi tối Yunho đều báo cho cậu nghe … nhưng đều là sau khi đã làm tình với cậu. Việc đó đều đặn tối nào cũng vậy.

Ngay cả Yoochun cũng không hiểu được tại sao anh phải nói cho cậu nghe. Việc làm tổn thương cậu là niềm vui đối vơi anh hay sao!? Tình cảm anh đối với cậu thực sự đã vơi cạn!?


Chịu biết bao đau đớn và tủi nhục nhưng tại sao cậu vẫn không hận anh được? Cậu chỉ hận chính bản thân mình…sao ngu ngốc quá…


Hình như Boa rất thích anh thì phải? Cậu ở tận trên lầu thế mà mỗi lần cô ấy đến nhà, tiếng cười nói của cô ấy cậu đều nghe rõ mồn một, chắc cô ấy đang vui vẻ lắm.

Và thật kì lạ khi cậu chẳng thấy ghen chút nào, một chút cũng không, từ ‘ghen’ kia đối với cậu có gì đó khâ lạ lẫm. Thậm chí cậu còn nghĩ nếu Yunho bỏ cậu, chắc chắn cậu sẽ rất đau lòng nhưng nếu người anh chọn là Boa, kể ra đó cũng là một ý kiến hay.


Quen được anh là một niềm hạnh phúc của cậu. Nhưng tình yêu là tình yêu, cuộc sống là cuộc sống. Dù gì anh cũng là đàn ông , anh cần có những đứa con, cần có người dể anh yêu thương và chăm sóc cho anh sau này. Điều đó cậu làm không được. Nhưng nếu là Boa thì có thể. Cô ấy mới có thể cho anh một gia đình thật sự, một mái ấm hoàn hảo.


Việc anh thay lòng đổi dạ tuyệt nhiên cậu sẽ không oán trách.


Cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần một ngày nào đó sẽ phải đi khỏi đây. Nếu đi cậu sẽ không-mang-gì – hết bởi vì không có cái gì thuộc về cậu cả. Mọi thứ hiện giờ đều là Yunhom cho cậu, đương nhiên anh có thể đòi lại bất cứ lúc nào anh muốn.


Cậu cũng không trách Boa. Yêu và được yêu là quyền của mỗi con người. Cậu đâu có quyền gì mà cấm đoán cô ấy, chọn đối tượng yêu thương là quyền tự do của Boa và cũng là quyền của Yunho.


Cậu từ lâu cũng đã nghĩ sẽ có ngày xảy ra chuyện này, chỉ là cậu không biết nó đến sớn như thế thôi. Đây có lẽ là cái kết cuối cùng cho những đôi tình nhân là nam giới với nhau thì phải.


SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Lem
[W]hite[W]ings[D]evil

Admin

Lem

DB Won : 1707
Bài gởi : 181
Thanked : 14
Tâm trạng : Ác quỷ

[Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc _
Bài gửi  [Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc Empty24.12.10 23:53#4

Chap 4: Chia tay



Ngôi nhà hôm nay vô cùng tĩnh lặng.


Thường thì buổi tối Yunho có ở nhà nhưng bữa nay đã quá giờ cơm tối anh vẫn chưa về.

Yoochun không thắc mắc bởi vì tối qua anh đã nói rồi. Hôm nay chính là bữa tiệc mà Boa đã nói. Và giờ anh đang ở cùng cô ấy.

Yoochun cũng không buồn ăn cơm, lý do đơn giản vì cậu không thấy đói nhưng cô giúp việc một hai bắt cậu ăn. Nếu khi Yunho về mà thấy phần cơm cậu còn nguyên chắc chắn cô sẽ gặp rắc rối to. Thông cảm cho sự khó xử của cô, cậu đành gắp đại mấy miếng. Cô giúp việc chỉ được đứng ở ngoài mà không được vào phòng như ngày xưa, càng không được gặp Yoochun. Nhớ lúc cô vừa ở dưới quê lên làm việc lại, vì đâu biêt gì chuyện Yunho và Yoochun lục đục , lại càng không biết luật mới Yunho áp đặt nên cô cứ vô tư vào phòng Yoochun dọn dẹp, trò chuyện vì cô có riêng chìa khóa nhà thế là bị Yunho mắng cho té tát, anh nghi ngờ cô giúp việc cũng có thể sẽ trở thành bồ câu đưa thư cho Yoochun và nhân tình. Lần đó cô xém chút nữa là bị đuổi việc. Yoochun phải năn nỉ và thề thốt dữ lắm thì Yunho mới tạm bỏ qua cho cô.


Bora làm việc cho nhà Yunho và Yoochun đã được 3 năm. Cô mến hai cậu chủ lắm. Làm việc ở đây không phải chịu bất kì sự căng thẳng nào, ở đây thoải mái như chính ở nhà cô vậy. Cô chăm sóc hai cậu chủ như em ruột vì cô lớn tuổi hơn.


Việc Yunho làm dữ với cô đó là lần đầu tiên. Cô không giận vì cô cảm nhận thấy sự đau khổ trong ánh mắt Yunho khi anh nhìn Yoochun và nhìn cô.

Cô cũng loáng thoáng nhận ra mối hiểu lầm nào đó giũa hai người. Và theo như cô suy đoán thì cậu Yunho hiểu lầm Yoochun thì phải.



“ Cậu Yoochun, cậu có muốn ăn thêm hay muốn uống gì không?”



“……”



“Cậu Yunho không có nhà, có gì cậu cứ nói với tôi”



“Không cần đâu Bora….. tôi muốn yên tĩnh một lát…..”



“……. Dạ………”



Bora lặng lẽ đi xuống dưới lầu.





Lách tách……..







Lách tách……..








Lách tách…….








Mưa rồi…….



Yoochun bỏ mặc mâm cơm, tiến nhanh đến bên khung cửa sổ, cậu mở toang cánh cửa. Không khí mát mẻ phả vào mặt, dễ chịu thật.

Cậu nhìn xuống dưới, đường phố chỉ còn lác đác vài người qua lại. Đột nhiên cậu muốn xuống dưới đó. Cậu quay ngoắt lại nhìn căn phòng của mình. Nó quá ngột ngạt. Cậu đã chịu cảnh tù túng này một khoảng thời gian, thế là đã đủ.

Tất nhiên cậu đâu thể quang minh chính đại đi xuống lầu, cửa phòng đã bị khóa. Sao không thử phiêu lưu nhỉ!?


Cậu xé toạc mấy tấm vải vụn, áo ….nối lại thành một sợi dây dài.

Yoochun mỉm cười thỏa mãn.


Rồi chợt cậu xìu xuống khi hình ảnh Yunho xuất hiện trong đầu. Lắc lắc mạnh đầu để lấy thêm quyết tâm.


“Em phải đi rồi….. hơi sớm….. nhưng em phải đi thôi…”


Một đầu sợi dây cậu cột chặt vào cây cột bên hành lang. Vốn sợ độ cao nhưng cậu ráng lấy hết dũng khí, nhắm chặt mắt rồi đu người xuống.



*Phịch*


Tiếp đất an toàn.


Mở mắt ra thì cậu đã thấy mình ở dưới lầu. Quan sát xung quanh, cậu đoán chắc Bora đi ngủ rồi.

Yunho còn lâu mới về.

Cậu leo ra ngoài hàng rào. Mưa vẫn rơi rơi.

Đường phố vắng vẻ. Yoochun chợt thấy trống rỗng. Cậu sẽ đi đâu!?

Rồi như có một động lực ma quái thúc đẩy. Cậu cứ cắm đầu chạy. Thôi thì đi đâu cũng được, chỉ cần rời xa khỏi nơi này, rời xa khỏi Yunho…..

:

:

Cứ mải miết chạy …. Cậu đến nhà Jaejoong lúc nào không hay. Jaejoong có một khu vườn trước nhà rất đẹp, rất thoáng đãng. Đặc biệt nhà anh không có cổng. Khi đi đâu anh chỉ khóa mỗi cửa nhà. Khu Jaejoong sống vốn nổi tiếng yên bình nên không phải sợ ăn trộm hay ăn cướp. Bọn xấu cũng không dám lảng vảng vì an ninh ở đây cực tốt, lúc nào cũng có cảnh sát đi tuần tra.


Thế là Yoochun chui tọt vào khu vườn nhà anh.


Yoochun ngơ ngác đang tự hỏi vì cớ gì mà mình đến đây thì cậu nghe một tiếng đàn thánh thót cất lên.


Tiếng đàn lúc vang xa lúc gần, lúc nhẹ nhàng lúc dồn dập. Điều đó chứng tỏ người chơi đàn đang trong tâm trạng không ổn định.

Từ chỗ cậu đứng nhìn về phía trước, qua tấm cửa kính trong suốt. Cậu nhìn thấy anh.


Một cảm giác yên tâm vây kín lấy tâm hồn.


:

Không biết từ bao giờ, cậu bị quyến rũ bởi cái âm thanh hòa quyện vào nhau trong tí tách mưa đêm. Và, những ngón tay nhẹ lướt trên phím đàn. Ánh trăng chênh chếch soi rọi một nửa khuôn mặt điển trai đầy kiêu hãnh.


Jaejoong đang chơi đàn.

Khung cảnh thật ấm áp và dẽ chịu. Khoảng thời gian gần đây cậu không còn cảm nhận thấy sự yên bình nữa mà thay vào đó là sự lo sợ và thấp thỏm.

Yoochun đứng tần ngần ở đó, nửa muốn vào nửa không. Cậu chạy đến đây không chút suy nghĩ, nhưng tại sao cậu lại đến đây nhỉ!?

Có lẽ là do giờ cậu chỉ còn quen mỗi Jaejoong thôi.

Bỏ trốn khỏi Yunho…chưa bao giờ cậu nghĩ đến chuyện này nhưng rồi cậu đã làm. Cậu chạy đến bên người khác. Thật đồi bại!

Cậu tự thấy mình dơ bẩn. Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt như đang cố rửa sạch sự nhuốc nhơ của cậu. Lạnh quá….

Khẽ nhắm mắt….cậu tưởng tưởng ra sự điên loạn của Yunho khi trở về mà không thấy cậu. Cậu khẽ nhoẻn miệng cười nhẹ.


“Yunho à, có thể anh sẽ đau khổ nhưng rồi anh sẽ sớm quên em thôi. Nếu em cứ miễn cưỡng ở bên anh thì cả anh và em sẽ cùng khổ sở. Thà dứt khoát một lần…tha lỗi cho em….Boa sẽ thay em chăm sóc anh…em…yêu…anh…”


Đó cũng chính là nội dung cậu nhắn lại cho Yunho trước khi đi. Cậu rất hiểu Yunho, anh có thể bỏ rơi người khác nhưng tuyệt đối anh không bao giờ cho phép người ta rời bỏ mình. Thà khi đi cậu để lại một điều gì đó, nếu cậu bỏ đi mà không nói không rằng, không những làm tổn thương Yunho mà rất có thể sẽ gây tổn hại cho nhiều người nữa.


Đau lòng quá….tim cậu như đang bị ai bóp nghẹn….thật sự rất khó thở….


:


Jaejoong hôm nay sao cảm hứng chơi đàn đi đâu hết. Chơi đàn không cảm thấy thư thái như mọi ngày. Lòng dạ cứ thấy bứt rứt không yên.

Rồi anh vô tình nhìn qua khung cửa trong suốt.

Thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ướt sũng dưới mưa. Dáng người kia sao lại đơn độc và lạnh lẽo như vậy. Anh nhíu mày để nhìn rõ hơn.


“Yoochun?”


Anh trợn to mắt. Phóng như bay chạy ra vườn nhà. Anh vừa chạy ra đến cửa thì cũng là lúc anh thấy cả thân người Yoochun đổ ập xuống.


“Yoochun!!!”

Jaejoong chạy nhanh lại, một tay ôm lấy đầu cậu, một tay vòng qua chân rồi bế xốc cậu lên. Anh không ngờ cậu lại nhẹ như thế, ôm cậu trong lòng anh mới biết là cậu gầy như thế nào. Thật ra đã xảy ra chuyện gì!? Tên Yunho đó rốt cuộc đã chăm sóc Yoochun kiểu gì thế!?

:

:

:

Do đứng dưới mưa khá lâu nên Yoochun bị cảm lạnh, cậu lên cơn sốt nhẹ. Nhờ cơn sốt này mà Yoochun mới có thể im lìm ngủ trong chốc lát.

Jaejoong ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát gương mặt mệt mỏi của cậu. Anh thắc mắc tại sao cậu lại chạy đến đây, rồi sao không vào nhà mà lại đứng ngoài mưa như thế.

Vuốt nhẹ mái tóc ẩm ướt của Yoochun , đưa tay nắm chặt lấy bàn tay thon dài của cậu. Anh yêu cậu quá. Thật không ngờ có lúc anh được gần cậu như thế này.

Không kiếm chế được cảm giác hạnh phúc, anh kề sát mặt cậu rồi hôn nhẹ lên đôi môi mềm. Môi Yoochun vừa ngọt vừa ấm, thật khác biệt. Jaejoong khát khao cảm nhận, trên đời này ngoài Yoochun ra, chắc chắn không ai sở hữu được đôi môi gợi cảm này nữa.

Yoohun khẽ động đậy. Jaejoong giật mình, vội dứt khỏi nụ hôn trong luyến tiếc.

Thấy trán cậu đổ đầy mồ hôi, anh liền thay khăn mới cho cậu. Trời đã khuya, cũng may Yoochun chỉ bị sốt nhẹ, có gì sáng mai lên bệnh viện vẫn kịp.
Cơn buồn ngủ kéo đến, anh dụi dụi mắt rồi ngả lưng nằm xuống bên cạnh cậu, vòng tay qua ôm lấy cậu rồi thiếp đi lúc nào không hay.


Đêm tối tạm yên bình.


:

:

:

Đi với Boa chủ yếu để chọc tức Yoochun chứ anh không hề có cảm giác gì hết. Nhờ có chuyện này anh mới biết vợ anh đã quen với lầm người. Một con người như thế này mà xứng đáng làm bạn tốt của cậu hay sao!?


Cô ta ngu dại nói xấu Yoochun đủ thứ. Anh dám chắc cô ta không biết rằng khi anh quyết định quen Yoochun thì anh đã chấp nhận hết mọi thói hư tật xấu của cậu hay quá khứ có tốt đẹp hay không.

Yunho khẽ mỉm cười khinh bỉ khi bước vào nhà hàng, cô ta bám chặt lấy anh không buông, miệng không ngớt cười tự hào. Có vẻ đi với anh là một sự sung sướng với cô ta. Cũng đúng thôi, đời mà, với một người thành công sớm như anh lại có cái mã bề ngoài, không làm tâm điểm cho bọn đàn bà cũng uổng.

Anh còn thấy tức cười hơn khi những vị khách nữ trong bữa tiệc cứ nhìn Boa nể phục và ghen tị, rồi nhìn anh trầm trồ khen ngợi. Bọn đàn ông thì nhìn anh ganh ghét.

Anh lắc đầu. Thở dài. Lố bịch thật! Tại sao anh lại ở đây cơ chứ !?

Đi bên Yoochun, anh chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán và bị sỉ nhục vì săm soi như thế này.


Nhớ lại hồi trước, có một lần anh và Yoochun cũng cùng đi dự một buổi tiệc họp mặt tương tự như bây giờ.

Bữa tiệc hôm đó là buổi họp lớp của Yoochun , anh chỉ đi cùng thôi. Suốt buổi tuy anh không biểu hiện gì nhưng cậu biết anh đang rất khó chịu. Yunho không thích tiệc tùng nhưng vì cậu nên anh cố chiều đấy thôi.

Yoochun rất tinh ý. Cậu bí mật nói với chủ bữa tiệc có việc bận, cần về gấp, Yoochun rất lịch sự nên bạn bè cũng dễ dàng buông tha.

Cậu mỉm cười tinh nghịch đến bên Yunho.


“Anh muốn về chưa?”


“Huh?”_ Anh mở to mắt_” Nhưng tiệc đang còn mà…”


“Anh và em! Chúng ta bỏ trốn!”_ Nói rồi cậu nắm tay anh kéo đi trong sự ngạc nhiên của Yunho.

Bạn bè hiểu ý, họ vờ vờ dí theo đòi giữ hai người lại, làm Yunho bất quá cũng muốn về nên liền xốc Yoochun lên vai rồi bỏ chạy.


“Mọi người thông cảm cho….”_ Anh không quên nói với lại.


Nhìn hai người họ như vậy, bạn bè không nhịn được liền cười phá lên trêu chọc.


“Đi đi rồi vui vẻ với nhau…”


Yoochun cười khanh khách. Nghe giọng cười của cậu, anh cũng phải bật cười.

Vui thật……

Anh miên man nhớ lại hồi tưởng mà không biết Boa đang lo lắng sự khác lạ của anh.


Mặt anh như sắp rớt ra vậy.


“Yunho?”


“Yunho?”


“Anh mệt hả!?”


“Jung Yunho!”


“Hả!?”_ Anh giật mình, vẻ mặt ngơ ngác_” Có chuyện gì sao?”

Boa nhăn mặt.


“Anh làm sao vậy?”_ Cô sờ lên trán anh_” Anh cứ ngồi thừ ra rồi cười một cách rất kì lạ đấy! mọi người đang nhìn anh kìa!”


“…..”


Bực mình thật. Anh có phải nhân vật nổi tiếng lắm đâu mà người ta cứ nhìn anh chằm chằm như thế.

Ngồi khoảng được 15’. Không thể tiếp tục chịu đựng. Nơi này đâu có gì đáng cho anh nuối tiếc. Nghĩ là làm, Yunho đứng bật dậy rồi đi thẳng ra ngoài trước sự sửng sốt và ánh mắt ngạc nhiên của mọi người có mặt ở đó.


“Anh đi đâu vậy Yunho?”_ Boa vội vã chạy theo.


Đợi khi ra hẳn bên ngoài Yunho mới đứng lại. Anh quay lại đối diện với Boa bằng ánh mắt thực sự lạnh lẽo.


“Vở kịch đến lúc phải hạ màn rồi!”_ Anh nhếch miệng cười_” Tôi nghĩ đến đây đã là quá đủ cho hai ta”

Không nói gì thêm, anh đi nhanh ra mở cửa xe.


“Anh lại trở về bên Yoochun sao?”_ Boa căm tức hét lên, mắt bắt đầu ngấn lệ_” Toi có điểm nào không bằng cậu ta hả!?”


Yunho một lần nữa quay lại, anh mỉm cười đầy tự tin.


“Mọi thứ”


“Không phải hai người đã chia tay sao!?”


“Có thể. Nhưng nhờ cô tôi phát hiện ra mình còn yêu Yoochun đến mức nào.”


Boa chết sững. Cô không ngờ mình lạ công cụ để thử tình yêu của Yunho. Anh ta quá thâm độc. Cô đã bị sự chiều chuộng của anh ta đánh lừa.

Cô tiến tới gần anh. Trong lòng cô vẫn nuôi một chút hy vọng mỏng manh.


“Anh….trước giờ….không hề có cảm giác với tôi sao?”


“…”


“Một chút cũng không sao?”_ Cô nài nỉ.


“Một chút cũng không!”_ Anh trả lời dứt khoát.


Cảm thấy không nên ở lâu thêm. Anh vào hẳn trong xe rồi nhấn ga chạy thẳng.

Boa đứng như trời trồng. Đau, tủi, hận, buồn, một mớ cảm xúc hỗn độn. Không ai đoán được cô sẽ đứng đó đến khi nào.

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Lem
[W]hite[W]ings[D]evil

Admin

Lem

DB Won : 1707
Bài gởi : 181
Thanked : 14
Tâm trạng : Ác quỷ

[Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc _
Bài gửi  [Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc Empty24.12.10 23:54#5

CHAP 5: Cái kết không hoàn hảo.



Yunho trên đường lái xe về cứ thấy bất an không yên. Anh tự trấn an mình, tự nói rằng sẽ bỏ qua mọi chuyện , anh đã nghĩ thông suốt, Yoochun chắc không cố ý đâu, anh sau khi trở về sẽ làm hòa với cậu. Hai người sẽ lại như xưa, yêu thương, nồng thắm.


Nôn nóng đoàn tụ với cậu, anh nhấn ga chạy nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn nữa.


Sao vẫn còn chậm quá !?


Anh cứ linh tính có chuyện gì đó sắp xảy ra, trong lòng dậy sóng dữ dội. Mải lo lắng suy nghĩ anh không để ý ở khúc cua cách xe anh không xa, một chiếc xe tải lớn cũng đang hung hãn phóng tới, tên tài xế cũng đang nhà ngà say.



VÀ………






KÉT TTTTTTTTT……….






ẦM MMMMMMMMMM………







Một tiếng nổ lớn vang lên một góc đường.


Yunho giật mình, anh hoảng hốt định két thắng xe lại nhưng anh chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng lóe lên rồi tắt hẳn.

Rồi anh cảm thấy một cơn đau khủng khiếp đè nặng lên thân thể. Vùng đầu đau nhức. Anh bắt đầu cảm thấy không thể thở được. Trước khi hoàn toàn rơi vào trạng thái vô thức, đột nhiên anh nhìn thấy gương mặt tươi cười của Yoochun. Những ngày tháng hạnh phúc đã qua như một thước phim đang quay chậm, anh đi làm về được chào đón với nụ cười ấm áp của cậu, cùng dùng cơm với cậu, khung cảnh những nơi hai người từng đi qua…. Anh cười nặng nhọc…. Yunho cố gắng động người. Anh muốn ở cạnh Yoochun, anh không muốn mất cậu, xin ông trời, có chết cũng hãy để cho anh gặp Yoochun lần cuối. Nhưng vô ích.


Anh mệt quá Yoochun à, mệt đến mức không muốn thở nữa, anh xin lỗi, thật lòng anh không muốn đối xử với em như vậy đâu….. xin lỗi…..


Nhớ lại khuôn mặt khóc lóc, buồn bã của Yoochun trong mấy ngày qua, Yunho vô cùng hối hận. Thế nhưng mọi việc đã quá muộn.


Ông trời trừng phạt anh rồi …. Anh không thể ở bên em nữa ….. sẽ không làm tổn thương em được nữa …. Cũng không thể làm em cười được nữa…..


Từ từ nhắm mắt……..Nuối tiếc……..Hối hận……………



Anh xin lỗi…..


:



:



:



Cùng lúc đó tại nhà JaeJoong.


Đang tạm thời yên giấc, Yoochun thình lình thức dậy. Cậu bật dậy, thở dốc, trán ướt đẫm mồ hôi. Jaejoong bị cậu đánh thức cũng ngồi dậy hỏi han.



“ Sao vậy Yoochun?”



Cậu không trả lời, ánh mắt hốt hoảng nhìn vào không gian trước mặt . Cơ thể cậu run lên sợ hãi. Chỉ vừa lúc nãy trong cơn mộng mị, cậu thấy Yunho mình mẩy đầy máu cùng với ánh mắt buồn bã đang nhìn mình, miệng anh mấp mánh hình như đang muốn nói điều gì đó mà không nói được. Cậu rất muốn chạy lại đỡ anh nhưng dùng mọi sức lức cũng không chạy đến chỗ anh được, anh với tay ra, anh cũng vậy nhưng mãi cả hai cũng chẳng thể chạm vào tay nhau.


Thấy Yoochun mặt mũi càng lúc càng trắng bệch, JaeJoong lo lắng sợ cậu bị phát bệnh, vội ôm lấy định đỡ cậu nằm lại, bị chạm vào người, Yoochun giật mình quay lại. Cậu ngạc nhiên khi thấy JaeJoong đang ngồi cạnh mình.



“ Sao….sao anh lại ở đây?”



“Đây là nhà anh mà! Yoochun….”


Yoochun nhìn lại căn phòng. Đây không phải phòng của cậu. Cố trấn tĩnh lại, Yoochun đau lòng khi nhớ ra cậu đã tự động bỏ trốn rồi chạy đến đây cơ mà.

Thế nhưng, hình ảnh Yunho lúc nãy là sao, nó như một điềm báo trước vậy.


Không được. Cậu lo quá.


Hất tay Jaejoong ra, cậu lật đật chạy ra khỏi giường. JaeJoong nhanh chóng giữ cậu lại.


“Em định đi đâu?”


“Em phải trở về thôi, Yunho đang đợi em….”_ Cậu cố vùng thoát khỏi cánh tay khỏe mạnh của JaeJoong.



“Nếu cậu ta đợi em thì tại sao em phải chạy đến đây hả!?”



“…..”



“Anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu em muốn đi thì cũng phải chờ đến sáng mai, bây giờ khuya như vậy rồi , em có ghét anh, anh cũng không để em đi đâu!”



“Nhưng…”


“Không nhưng nhị gì hết…em có biết là em đang bị bệnh không hả!? Nằm xuống nghỉ đi!”


Jaejoong kéo Yoochun nằm lại xuống giường. Đắp kín chăn cho cậu rồi nằm xuống bên cạnh, bao bọc cậu trong vòng tay ấm áp của anh.


“Ngủ đi, có anh ở đây dù có chuyện gì xảy ra anh cũng chống cho em”


Yoochun cảm động trước tấm lòng của anh, cũng ráng nhắm mắt nhưng hình ảnh Yunho cứ chập chờn ám ảnh cậu, tâm trạng bồn chồn, thế nào cũng không ngủ lại được. Cậu tự nguyền rủa mình sao tự nhiên lại bỏ mặc anh rồi chạy đến JaeJoong vậy chứ.


Khó chịu quá. Khó chịu đến chết đi được. Trời hãy mau mau sáng để cậu trở về với Yunho. Lương tâm cậu cắn rứt lắm rồi.


:


:


Trời vừa tờ mờ sáng, lúc đó mới khoảng 4:30 AM Yoochun tối qua thức trắng từ lúc cậu nằm ác mộng, lòng nóng như lửa đốt, cậu vội vã định đi ra khỏi nhà JaeJoong nhưng một lần nữa lại bị JaeJoong giữ lại.


“Chẳng phải anh nói trời sáng sẽ để em đi sao!?”


“Đúng vậy, nhưng em đã chờ được cả đêm thì nán lại một chút để ăn sáng chắc vẫn ổn chứ?”


Jaejoong nắm tay cậu kéo vào phòng ăn.


“Chờ anh một lát, sau khi ăn xong chúng ta sẽ cùng đi…”


Cậu vùng vằng.

“Nhưng em không thể chờ được nữa”_ Cậu lắc lắc đầu_” Giác quan nào đó cho em biết hình như Yunho đã xảy ra chuyện”


“Em quá nhạy cảm rồi!”_ JaeJoong cau mày nhìn cậu, anh không thích nghe những từ kém may mắn đó từ cậu.

Nhấn cậu ngồi xuống ghế, JaeJoong mau chóng mặc tạp dề rồi chuẩn bị bữa sáng. Bữa sáng khá đơn giản, chỉ có canh và cơm chiên trứng nhưng lại có vẻ rất ngon.

Bình thường JaeJoong không có thói quen vừa ăn vừa xem TV nhưng hôm nay lại khác, bỗng nhiên anh muốn xem tin tưc gì đó vào buổi sáng.


Lúc đó là 5:30 AM.



[Xin chào quý vị, sau đây là tin tức mới nhất vào sáng hôm nay.

Vào lúc 11:30 tối qua , cảnh sát giao thông đã phát hiện ra một tai nạn thảm khốc trên đường 115 tại ngã tư KangTa. Một xe ô tô và một chiếc xe tải chở hàng lớn.

Theo điều tra, do cả hai bên đều đã uống rượu và đi quá tốc độ cho phép nên khi đến khúc cua cả hai đều không thể phanh kịp nên tai nạn đã xảy ra.

Xe bị hư hỏng nặng. Tài xế xe tải may mắn sống sót nhưng vị chủ nhân xe ô tô thì đã chết ngay trong khi hai xe đụng độ và tệ hơn, vị chủ nhân xe ô tô kia chính là giám đốc tập đoàn Diamond Company lớn nhất Seoul hiện nay. Anh là Jung-Yun-Ho, 25 tuổi. Có lẽ đây là một tổn thất rất lớn cho công ty Diamond…………..]





*XOẢNG*





Chén cơm trên tay Yoochun rớt xuống.






Mặt cậu tối xầm lại, nhất thời hoảng loạn cơ thể Yoochun giống như không biết phải phản ứng thế nào với cú shock quá lớn.




Hình ảnh nhỏ Yunho hiện lên trên màn hình, nó chập chờn, cậu nhìn như không thể nhận ra anh nữa, tai cậu như ù đi và chẳng còn nghe thấy cô phát thanh viên nói gì nữa.



Jaejoong cũng vừa ngỡ ngàng vừa thảng thốt. Chuyện gì xảy ra vậy? thằng bạn tốt nhất của anh…?


Jaejoong luống cuống, anh như mất hết phương hướng, rố cuộc chuyện này là sao, giả giả thật thật. Jaejoong không còn xác định được chuyện gì nữa.

Anh nhìn qua cậu. Mặt Yoochun giờ cắt không còn giọt máu. Không được. Luvs này anh cần phải bình tĩnh, nếu anh cũng rối lên thì ai sẽ là chỗ dựa cho cậu. Yoochun quá mỏng manh.

Yoochun bất ngờ đứng dậy rồi phóng nhanh ra cửa. Jaejoong chưa kịp phản ứng nhưng cũng cố chạy với theo cậu.



“Dừng lại đã, Yoochun!!!”_ Anh hét lên rồi ôm chầm lấy cậu, giữ cậu lại thật chặt.


“Không…g…gg… Buông ra….hic…..Yunho….em phải tìm Yunho……..”


“Em bình tĩnh lại đã!”_ Anh cố kìm cậu lại nhưng Yoochun bây giờ thật sự rất mạnh, cậu giãy nảy lên.



“Bọn họ nói dối!!!! họ nói cái gì vậy chứ! Em không biết…..ah….ah….Bỏ em ra đi..Em phải đến bên anh ấy….”_ Yoochun khóc nấc, cậu la hét, giãy giụa, tay chân hết đạp rồi đá vào Jaejoong.


Nhưng anh chịu hết. Anh hiểu giờ cậu đang đau lắm, đau cùng cực, anh cũng vậy mà, anh không thể tin đây là sự thật.


Jaejoong trong lòng rối bời. Anh cứ ôm chặt cậu vào lòng , nước mắt chảy ra lúc nào cũng không biết.


“Em muốn tìm Yunho….Jaejoong ah….”_ Cậu thôi không đánh anh nữa, tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh, gục đầu vào vai anh mà òa khóc. Yoochun khóc tội nghiệp như một đứa trẻ vậy, ai mà nhìn thấy chắc chắn cũng bị cậu làm đau lòng cho đến chết.


Jaejoong biết nếu không để cậu biết rõ sự việc chắc chắn cậu sẽ không thể bình tâm lại được, nhưng anh rất phân vân . lỡ như đưa Yoochun đi xác minh mọi việc , để cậu chứng kiến Yunho đã thật sự đi ra khỏi cuộc đời cậu thì Yoochun sẽ như thế nào đây, liệu cậu có thể tiếp tục sống.

JaeJoong rất lo sợ, vô cùng lo sợ. Giờ anh nên làm thế nào mới đúng đây.



“Anh sẽ đưa em đi…nhưng…em phải hứa, dù mọi chuyện có như thế nào em cũng không được quá kích động, nhất định phải nghe lời anh…”


“Uh….ưm….”


Ngay lập tức, JaeJoong dìu cậu lên xe rồi đưa cậu thẳng đến bệnh viện Yunho đang nằm.


:



:



:





Anh nằm đó. Gương mặt trắng bệch. Thật là, sao anh lại nằm ở một nơi lạnh lẽo thế này hả Yunho!? Nhà chúng ta ấm cúng hơn, để em đưa anh về nha….




Vậy là Yunho bị tai nạn là thật……




Yunho không còn ở bên cậu được nữa…….



Yoochun bình tĩnh đến không ngờ, khi đến nhận xác Yunho cậu chỉ nhìn thất thần không gào thét và không đổ một giọt nước mắt.

Thái độ này của cậu càng làm Jaejoong thêm lo sợ, anh không muốn cậu như vậy, giờ anh muốn cậu như lúc ở nhà anh vậy, thà cậu khóc lóc, la hét như thế còn hơn. Yoochun không cho JaeJoong chạm vào người mình nữa. Anh cứ vừa đụng vào là cậu lập tức đẩy ra.
Cậu cứ ngồi bên cạnh Yunho, vuốt gương mặt thân quen , nắm chặt lấy tay anh, cậu cứ như thế vào ngày hôm đó.

Cậu không cho bất kì ai vào thăm Yunho, người khác mà cố ý chạm vào anh thì cậu hoảng hốt đẩy ngay họ ra, van xin họ đừng quấy rầy anh , hãy để cậu và anh một mình. Kể cả JaeJoong.

Cậu nói với JaeJoong rằng cậu không sao, anh cứ về nhà đi, chuyện của Yunho cậu sẽ tự mình giải quyết.

Trong đêm tối cậu lặng lặng nhận xác Yunho về và cũng trong đêm đó cậu và Yunho biến mất một cách kì lạ, không để lại chút dấu vết.

Căn biệt thự của Yunho đóng cửa im ỉm. Không ma chay, không người qua lại. Ai cũng ngơ ngác vì không biết cậu đã đưa xác Yunho đi đâu.

JaeJoong thì như phát cuồng lên đi tìm kiếm cậu, rồi đến lúc gần như anh suy sụp thì vào sáng cách ngày cậu biến mất khoảng ba tuần anh bỗng nhận được một lá thư, lá thư này chỉ đề tên người nhận mà không đề tên người gửi, tò mò anh vội vã mở ra đọc…





Houston,4/6/2010





JaeJoong, anh vẫn khỏe chứ?

Em và Yunho đột ngột ra đi chắc chắn anh và mọi người rất ngỡ ngàng.

Em và anh ấy đã xảy ra quá nhiều chuyện không đáng mà lỗi hoàn toàn là ở em. Chính em đã phá vỡ hạnh phúc mà mình đang có, em đã không nghĩ gì đến cảm giác của anh ấy…

Em đã an táng Yunho tại nơi mà em và anh ấy lần đầu gặp nhau, anh ấy từng nói đó là nơi mà anh ấy luôn ghi nhớ trong lòng. Có dịp em sẽ đưa anh đến đó.
Hiện tại, em đang ở Mĩ, em muốn yên tĩnh một thời gian và em nghĩ ở nơi xa lạ này tốt nhất. Em rất ổn nên anh đừng lo.

Có chuyện này…

Tình cảm của anh….em hiểu….

Em không dám làm khó anh vì vậy nếu anh còn thương em thì trong vòng ba năm em nhất định sẽ trở về bên anh, anh và em cũng nên có cơ hội làm lại, Yunho chắc cũng sẽ ủng hộ chúng ta.


Người nợ anh
Park Yoochun.



Bức thư ngắn nhưng tâm hồn anh thì đã được lấp đầy bằng niềm hạnh phúc ngọt ngào.


“ Yoochun à, đừng nói ba năm, đợi cả đời anh cũng sẽ đợi…..”



END.


SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content



[Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc _
Bài gửi  [Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc Empty#6


SIGNATURE
Về Đầu Trang Go down
 

[Shortfic-K+] Sự nhường nhịn ngu ngốc

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Đọc kĩ rules trước khi post bài


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSKVN - Always Keep The Faith  :: ıllıllı We're Cassiopeia ıllıllı  ::  x Together-
Chuyển đến 
Skin by pyn.k0ol@DBSKVN
Trình duyệt web FireFox hoặc Google Chrome để được hiển thị forum tốt nhất
Quảng cáo sẽ biến mất khi các bạn đăng nhập
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất